LẠNH LÙNG HAY ÔN NHU (ĐAM TỨ TUYỆT) - Trang 60

thuyên muốn bắt chuyện cùng y. Mạch Quai ngồi bên này siết chặt đôi đũa
trong tay, miệng lẩm bẩm.

- Thực sự chẳng khác gì mấy con ruồi bám lấy thức ăn đã ôi thiu. Tôi

đây cũng không phải không đẹp trai, vừa tốt bụng lại vừa phong độ, ít
nhiều cũng có khuyết điểm là nổi giận vô cớ mà thôi. Bất quá, nói như thế
nào vẫn là tôi tốt hơn cậu ta gấp trăm lần. - Tự an ủi chính mình, Mạch
Quai đắc ý gật đầu, một lần lại một lần cho cả ngụm thức ăn nhét hết vào
miệng, kết quả lại thành ra hai bên má phình to như cái trống, nhìn qua có
điểm vô cùng nực cười.

- Đồ heo mập.

- Khụ... khụ. - Bị thanh âm một người bất thình lình truyền đến, Mạch

Quai suýt chút nữa phọt cơm ra ngoài, một bên cố nén nhịn xuống, thức ăn
nghèn nghẹn ở cổ họng, tay vỗ lấy ngực, vừa ho khan vừa ngẩng đầu nhìn
lên, quả nhiên không sai chính là Dương Đình Phong.

- Cái gì?

Dương Đình Phong không nói, đem khay đồ ăn đặt lên bàn, kéo ghế

ngồi xuống đối diện Mạch Quai. Mạch Quai lúc này không có hứng thú ăn
uống nữa, vụng về lấy khăn giấy lau sơ qua miệng, nhìn Dương Đình
Phong cười cười lấy lệ, liền cầm khay thức ăn đứng dậy toan tính bỏ đi.

- Cậu muốn đi đâu? - Dương Đình Phong chống khuỷu tay lên bàn,

lạnh lùng nói.

- Đi đâu kệ tôi, chỉ cần không nhìn thấy bản mặt của cậu. - Lời nói chỉ

vừa kịp dứt, Mạch Quai bị Dương Đình Phong kéo ngược trở về, trong giây
lát hắn đã ổn định ngồi xuống bên cạnh y.- Tôi cho phép cậu đi sao? -
Dương Đình Phong nhàn nhạt hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.