LẠNH LÙNG HAY ÔN NHU (ĐAM TỨ TUYỆT) - Trang 70

Dương Đình Phong đứng trước mặt trầm ngâm không nói, lại đem áo

nhựa khoác lên người hắn, vừa lúc người nọ ngẩng mặt lên, Dương Đình
Phong gồng mình một cái, dời tầm mắt cố nén nhịn cười, bởi lẽ gương mặt
của hắn đều là lấm lem nước mũi.

- Hôm nay vì cái gì lại xui xẻo thế này. - Mạch Quai một tay ôm lấy

mũi, miệng lẩm bẩm.

- Đừng động. - Mạch Quai dự tính đem bàn tay chùi lấy nước mũi, bị

Dương Đình Phong đột ngột giữ lấy bàn tay hắn.- Chuyện gì? Cậu muốn
tôi thế này để làm trò cười cho cậu sao? Tên bánh bèo đáng....

Lời còn chưa nói xong, Dương Đình Phong đột nhiên đưa tay hắt nước

mũi trên mặt hắn, vươn tay ra ngoài mái hiên dùng nước mưa rửa sạch tay,
lại tiếp tục chùi sạch nước mũi, động tác nhìn qua thập phần ôn nhu. Mà
Mạch Quai từ nãy đến giờ một dạng ngây ngốc không chút phản ứng, trong
đầu trống rỗng, ngay cả một cử động cũng không có phát sinh.

Dương Đình Phong rửa sạch tay xong, phát hiện Mạch Quai vẫn còn

trưng bộ dạng kinh ngạc nhìn mình, thở dài một tiếng, khom người nhặt
chiếc ô vừa mới mua về, tung ô che cho cả hai, cầm lấy bàn tay Mạch Quai
cho vào túi áo khoác mình để giữ ấm, trầm giọng nói.

- Tôi đưa cậu đi mua thuốc.

Mạch Quai không nói, chỉ trầm mặc gật nhẹ đầu, ngoan ngoãn đi sát

bên cạnh Dương Đình Phong, rời khỏi mái hiên. Mưa ở bên ngoài một lúc
to hơn, nặng trịch đổ xuống chiếc ô nhỏ chỉ vừa cho hai người. Đi một
đoạn Mạch Quai có để ý, từ đầu đến cuối chính mình không hề dính tí giọt
mưa nào, ngẩng đầu nhìn lên, mới phát hiện Dương Đình Phong đem toàn
bộ phần ô che cho hắn, thậm chí y cũng dính mưa không ít, liền vươn tay
đẩy ô về phía Dương Đình Phong, thấp giọng nói.

- Cậu không mặc áo nhựa, che cho cậu đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.