LẠNH LÙNG HAY ÔN NHU (ĐAM TỨ TUYỆT) - Trang 74

- Cậu xem, có cảm thấy tình huống hiện tại rất quen thuộc không? -

Thanh âm Dương Đình Phong đột nhiên ôn nhu đến lạ thường, làm Mạch
Quai thiếu chút nữa đem phần ăn trong bụng ngày hôm nay phát tiết cả ra,
vẻ mặt khó coi quay sang nhìn Dương Đình Phong, nhìn thấy y mặt không
cảm xúc nhìn ra bên ngoài, Mạch Quai nheo hai mắt nhìn theo, không thấy
có gì đặc biệt.- Cậu bị điên à, quen chỗ nào chứ?

- Giống trong phim truyền hình trên ti vi đấy. - Dương Đình Phong

đưa mắt nhìn sang Mạch Quai, thờ ơ nói.

Mưa lúc này nhỏ dần, từng hạt lách tách rơi trên mái hiên, nước mưa

theo men lề trút xuống dưới cống thoát nước. Mạch Quai đưa tay ra kiểm
tra, xác nhận bên ngoài đã tạnh mưa hẳn, lại nhìn Dương Đình Phong,
khinh khỉnh bĩu môi dưới, dời tầm mắt, nói.

- Cậu thật kỳ quái. Bên ngoài tạnh mưa rồi, tôi về đây, trả cho cậu. -

Liền đem áo nhựa trên người cởi ra, ném sang cho Dương Đình Phong, tay
cho vào túi áo bước đi, lại bị thanh âm của người nọ gọi trở về.

- Muốn lấy áo của tôi về luôn sao?

Mạch Quai dừng cước bộ, thảng thốt nhìn lại cơ thể mình, quả nhiên

vẫn còn ấp ủ trong chiếc áo len ấm áp của người kia, hắn xấu hổ nhắm chặt
hai mắt, mím môi dưới, đem áo len Dương Đình Phong cởi ra, quay lại ném
sang cho y, gằn giọng khẳng định.

- Tôi chính là không cần!

Mạch Quai ném một câu, xoay lưng về phía Dương Đình Phong, đi

một đoạn đột nhiên bị người kia kéo lấy cổ tay, đem cơ thể hắn gắt gao ôm
trong lồng ngực, hung hăng hạ xuống một nụ hôn. Mạch Quai kinh ngạc
trợn hai mắt, hai tay ở trước ngực Dương Đình Phong điên cuồng giãy dụa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.