LẠNH LÙNG HAY ÔN NHU (ĐAM TỨ TUYỆT) - Trang 99

người nọ có dấu hiệu phản ứng, cựa quậy một lúc, nặng nề ngẩng đầu nhìn
lên.

- Vì cái gì không xuống sân, còn ở đây làm cái gì? - Hai mắt Mạch

Quai mờ mờ ảo ảo hình ảnh của Dương Đình Phong, trong đầu chỉ tồn tại
hai chữ 'chán ghét' .

- Đêm qua cậu đi đâu? - Dương Đình Phong không trả lời, trực tiếp

hỏi lại câu vừa rồi.

- Liên quan gì đến cậu? - Mạch Quai ném ánh nhìn khinh thường, liền

nằm dài ra bàn, không thèm nhìn đến Dương Đình Phong.

Dương Đình Phong trầm ngâm nhìn hắn, một lúc sau mới lên tiếng.

- Chỉ vì lời nói của tôi mà cậu đi uống rượu?

- Mặc kệ tôi.

- Cậu quan tâm lời nói của tôi đến như vậy sao?

"Rầm" một tiếng, Mạch Quai đứng bật dậy, đạp mạnh vào chân bàn

một cái, trừng mắt nhìn Dương Đình Phong, gằn giọng.

- Tôi vì cái gì phải quan tâm? Cậu... tốt nhất nên im lặng như ngày đầu

chúng ta gặp nhau đi là vừa. - Liền xoay người định rời khỏi phòng học,
phía sau Dương Đình Phong đột ngột mở miệng nói.

- Cậu có biết hành động của cậu có bao nhiêu kỳ quái không? - Dương

Đình Phong ngồi dậy, đứng sau lưng Mạch Quai, lạnh lùng nói.

- Tôi kỳ quái hay không có can hệ gì tới cậu? - Mạch Quai vừa nói

xong, cổ tay lập tức bị Dương Đình Phong kéo trở về, trong chốc lát hắn đã
an bài đứng trước mặt y, mắt kề mắt, khoảng cách gần như đến cự ly
milimet. Đối diện với ánh mắt vô cảm xúc kia, tâm tình Mạch Quai đứng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.