LẨU CHÚ MÈO Ở NÔNG TRẠI - Trang 23

L

Đặ ê

u nhìn chị Cún trải chiếu, dọn cơm ra hiên. Mẹ May Vá và bố

Thợ Điện sắp về. Chị vuốt vuốt Lẩu, tay chị mềm mại như
lưỡi của mèo mẹ lông dài vậy. “Chị phải đặt tên cho Miu con, chị

chưa nghĩ ra tên gì, nhưng tên là Miu thì thường quá, ở xóm đã có
mấy con mèo tên là Miu rồi”. Chị Cún đang lẩm nhẩm thì bố mẹ
về. Bố mang theo một cái nồi gì đó rất to. Chị Cún chạy ùa ra.
Bố Thợ Điện giải thích, đấy là một cái nồi điện, nồi điện cũng
gần giống nồi cơm điện, dùng để nấu thức ăn, nhưng tuyệt
nhất là dùng để nấu lẩu mùa đông, vừa ngon vừa nóng. Chị Cún
chưa được ăn lẩu bao giờ. Tuy nhiên mẹ May Vá đã hứa sẽ nấu đãi cả
nhà khi nào rảnh. Chị Cún giúp bố cất cái nồi vào bếp và không
quên mang Lẩu vào theo. Sau đó cả nhà ăn cơm. Một mình Lẩu trong
bếp, nó tò mò ngắm cái nồi, cái nồi sơn đỏ rất đẹp, cái nồi lại
được chị Cún đặt trên băng ghế thấp ngay gần chỗ buộc Lẩu, nó
nhảy thoắt lên ghế, dùng chân đẩy đẩy thử, nắp nồi đóng không
chặt, trượt đi một khoảng đủ để Lẩu ló đầu vào, tò mò Lẩu cứ ngó
nghiêng mãi không thôi.

- “Ôi, đây rồi!”, Lẩu giật mình nghe tiếng kêu của chị Cún, mẹ

và bố cũng chạy vào. Tất cả cùng cười vang. Do tò mò, Lẩu đã bò
hẳn vào chiếc nồi mới mua, mệt nhoài do đẩy cái nắp vung, Lẩu
nằm ngủ ngon lành trong đấy cho đến khi bị chị Cún phát hiện.

Khi ngừng cười, chị Cún bế Lẩu nựng nựng nói với mẹ đầy háo

hức: “Mẹ ơi, con biết rồi, em Miu sẽ tên là Lẩu.”

Bố lại phá lên cười. Thế là Lẩu có tên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.