LẤY NHẦM TỔNG TÀI LÃNH KHỐC - Trang 356

Ôm nhau ngủ một đêm, cô cố ý giả vờ ngủ chờ anh đi rồi mới mở mắt,

đưa tay vuốt ve môi mình. Trước khi đi anh đã hôn cô, nụ hôn cuối cùng.
Kỳ thật cô rất nhớ… rất nhớ anh… nhớ đến điên cuồng. Nhưng cô không
thể. Cô tự nói với mình, không thể như vậy. Ba tháng ở nơi này rồi, nơi nào
cũng chất chứa hơi thở của anh. Mà hôm nay cô đã phải đi rồi. Rời khỏi nơi
này, rời khỏi anh. Trong lòng có rất nhiều thứ không nỡ, nhưng cô biết cuối
cùng anh cũng không thuộc về mình. Cô hà tất phải níu kéo hạnh phúc
không phải của mình?

Rời khỏi giường, thu dọn đồ đạc của cô lại, chỉ có một túi đơn giản.

Vốn cũng chỉ có mấy bộ quần áo. Đem lá thư đã viết xong đặt ở trên
giường. Nhìn lại lần cuối rồi dứt khoát quay người đi khỏi nơi này.

***********************

Uông Hạo Thiên mệt mỏi nhắm mắt lại tựa vào ghế. Toàn bộ tâm sự

đều chất chứa trong lòng.

Sở Thiên Lỗi đi tới, vỗ vai anh, giọng nói thoải mái: “Cuối cùng cậu

cũng chịu quay lại, bằng không tôi thật sự mệt chết mất. Hiện giờ đã đến
lúc tôi nghỉ ngơi.”

Uông Hạo Thiên mở to mắt nhìn anh: “Cậu tới rồi à, muốn nghỉ sao?

Không có cửa đâu.”

“Này, cậu sẽ không ác độc như vậy chứ? Tôi kháng nghị, tôi cần nghỉ

ngơi.” Sở Thiên Lỗi nhận ra sắc mặt của anh không hề tốt chút nào.

“Kháng nghị không hiệu quả. Chẳng lẽ cậu không đọc tin tức trên báo

sao? Không có gì muốn hỏi à?” Uông Hạo Thiên liếc mắt nhìn anh.

“Vì sao? Có cái gì cần hỏi à?” Sở Thiên Lỗi ngồi xuống ghế đối diện

với anh, “Mấy năm nay tôi còn chưa biết cậu sao? Vị hôn thê kia khẳng
định không phải là cậu muốn. Quả thật cô ấy cũng được, tôi chỉ cảm thấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.