“Mẹ, mẹ chính là người phụ nữ Phương Đông điển hình, hiền thê
lương mẫu điển hình. Mẹ từ nhỏ đã dạy em.” Daisy rất tự hào nói.
“Mẹ?” Uông Hạo Thiên hoàn toàn hiểu rõ rồi. Thì ra âm mưu này bà
đã bắt đầu lên kế hoạch từ rất sớm, không được, anh nhất định không thể để
cho bà thực hiện được, thật chân thành nói: “Daisy, anh không lừa em, lời
anh vừa nói đều là sự thật. Anh có người yêu, về phần trước kia không nói
đó là bởi vì gần đây mới gặp được cô ấy, mới phát hiện được cô ấy là người
mà anh luôn đợi. Đáng lẽ định năm sau mang cô ấy về cho mọi người gặp
nhưng mà còn chưa kịp.”
Daisy vẫn tỏ vẻ hoài nghi nhìn anh “Vậy anh nói cho em biết cô ấy tên
gọi là gì?”
“Được, nhưng mà em cũng phải đồng ý với anh tuyệt đối không thể
nói cho mẹ biết.” Uông Hạo Thiên nói, anh không thể để cho mẹ đi uy hiếp
cô, bắt cô phải từ bỏ.
“Em sẽ không nói cho mẹ. Anh yên tâm, em cũng sẽ không làm gì cô
ấy.” Daisy biết anh đang lo lắng điều gì.
“Thích Vi Vi, cô ấy tên là Thích Vi Vi.” Uông Hạo Thiên nhắc đến cô,
ánh mắt hiện lên một tia nhu tình, cũng hiện lên một tia thống khổ, không
biết hiện tại cô thế nào. Thấy mình mãi không trở về có lẽ sẽ nghĩ rằng
mình đã quên cô ấy, tuy nhiên anh cũng tin tưởng đây là một loại thử thách.
“Vậy anh và cô ấy làm sao mà quen biết?” Daisy lại hỏi.
“Cái này nói ra có phần hơi dài.” Nhưng mà Uông Hạo Thiên vẫn đem
quá trình quen biết của mình và cô từ đầu đến cuối nói hết một hơi.
“Ồ, thì ra là như vậy. Hai người giống như kiểu oan gia ngõ hẹp hay
diễn trên phim vậy.” Daisy nghe xong không có một chút ghen tị ngược lại
cảm thấy thật hứng thú.