“Vâng.” Đàm Tiếu Tiếu thấy mình không thể thoát thân, đành phải
cùng anh đi một chuyến.
Tuy rằng Uông Hạo Thiên bị mọi người vây chật như nêm cối, nhưng
mà vẫn nhìn thấy hai người vội vàng rời đi, lập tức giơ tay chào tạm biệt
nói: “Mọi người, xin nhường đường, nếu cô ấy không có ở đây vậy tôi sẽ
nói lại với bạn tôi. Tôi còn có việc phải đi trước.” Xông ra khỏi đám người,
lên xe, thở ra một ngụm khí liền khởi động xe quay đầu lại đi ra ngoài.
Xe của anh và xe taxi cùng nhau dừng ở cổng khu nhà.
“Anh đến đây làm gì?” Hoàng Thiên Tứ nhìn thấy anh, giọng điệu
không vui hỏi.
“Anh không có tư cách chất vấn tôi.” Ánh mắt Uông Hạo Thiên lạnh
như băng nhìn anh chằm chằm.
Đàm Tiếu Tiếu thấy bộ dạng bọn họ như thế này, thật có chút hâm mộ
Vi Vi. Xem ra bọn họ đều yêu cô ấy thật, nhưng mà lúc này cô cũng chỉ có
thể giả vờ sốt ruột nói: “Được rồi, hai người không cần phải như thế này. Vi
Vi quan trọng nhất, biết đâu cô ấy bị bệnh.” Nói xong đi đến trước cửa.
Bị bệnh? Trong lòng Uông Hạo Thiên quýnh lên, lập tức đẩy cô ra,
thấy cánh cửa này làm bằng gỗ liền dùng thân thể đánh lên.
“Anh làm gì vậy?” Đàm Tiếu Tiếu hỏi.
“Cô không thấy mình nói thừa sao, tất nhiên là phá cửa rồi.” Uông
Hạo Thiên nói xong nhìn Hoàng Thiên Tứ đứng ở một bên, phân phó nói:
“Anh còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không lại đây giúp tôi.”
Mặc dù Hoàng Thiên Tứ có một trăm lần không muốn, nhưng mà lo
lắng cho Vi Vi, đành phải dùng thân thể đánh lên.