rằng Thiên Tứ đối với chúng ta có ân, nhưng mẹ không hy vọng con cưỡng
ép bản thân mình, yên tâm, mẹ sẽ nói với nó.”
Vi Vi liền bổ nhào vào lòng mẹ, có chút bất an hỏi: “Nếu chúng ta
không đáp ứng có phải sẽ làm tổn thương anh ấy?”
“Không cần lo lắng, Thiên Tứ là đứa nhỏ hiểu lý lẽ, không phải nói là
con không lấy nó, mà là chờ con tốt nghiệp, các con muốn kết hôn làm mẹ
nghĩ rằng nó lo lắng con yêu người khác chứ.” Mẹ vuốt tóc cô nói giỡn.
Tâm Thích Vi Vi hơi động, nửa đùa nửa thật hỏi: “Nếu thật sự con yêu
người khác, mẹ vẫn gả con cho anh ấy sao?”
“Sẽ như thế.” Bà Thích khẳng định nói.
“Vì sao?” Đột nhiên hy vọng trong lòng của Thích Vi Vi nháy mắt liền
tan biến.
“Mẹ nghĩ, tình yêu không phải để đổi lấy cơm ăn, mà là phụ nữ tìm
một người đàn ông có thể chăm lo bảo vệ họ cả đời, Hoàng Thiên Tứ chính
là một người như vậy.” Bà Thích không muốn để con gái mình lặp lại quá
khứ của chính mình.
Trong khách sạn.
Bà Thích nhìn bọn họ, rốt cuộc mở miệng: “Thiên Tứ, bác đã suy nghĩ
rồi, Vi Vi còn đang đi học, bây giờ kết hôn cũng không tốt lắm, nếu như kết
hôn, có con thì làm sao bây giờ. Nên bác thấy vẫn là chờ Vi Vi tốt nghiệp là
tốt nhất.”
“Cháu nói xem, mà còn nữa, cháu nói kết hôn, vậy đã cùng nhà cháu
thương lượng qua chưa? Họ nói sao?”