“Bác sĩ còn kiểm tra, nhưng em nghĩ do anh quá mệt mỏi nên mới như
vậy. Anh Thiên Tứ, anh không nên liều mạng làm việc như vậy.” Thích Vi
Vi dặn dò anh.
“Đã biết.” Anh cười, gật đầu. Nếu mình không liều mạng làm việc thì
làm sao cho cô một cuộc sống tốt đẹp đây.
“Anh Thiên Tứ, nhất định anh đói bụng rồi. Anh nằm nghỉ đi, em đi
mua chút đồ ăn cho anh, anh muốn ăn gì?” Thích Vi Vi hỏi.
“Mua cháo Bát Bảo đi.” Anh nói, thật ra anh không muốn ăn, nhưng
anh biết cô cũng chưa có ăn gì.
“Được, em sẽ trở lại nhanh thôi.” Cô nói, nhưng cô hiểu được dụng ý
của anh, bởi vì cháo Bát Bảo là món cô thích ăn nhất.
Cẩn thận đút anh ăn từng muỗng một. Hoàng Thiên Tứ băn khoăn,
muốn tự mình ăn.
“Vi Vi, anh muốn tự mình ăn.”
“Em làm tốt hơn. Anh đang truyền nước, không tiện.” Vi Vi tiếp tục
đút anh ăn.
Anh cũng ngoan ngoãn ăn từng muỗi, nhìn cô đột nhiên nói: “Cảm
giác thật là hạnh phúc.”
“Đương nhiên hạnh phúc. Không cần tự mình ra tay mà.” Thích Vi Vi
cố ý không hiểu.
“Về sau anh sẽ chăm cho em.” Hoàng Thiên Tứ cười nói, sinh bệnh
cũng rất tốt, có cô cẩn thận chăm sóc.
“Em không muốn bị bệnh đâu, anh muốn em bị bệnh sao?” Thích Vi
Vi cố ý trừng mắt, liếc anh, thấy nước biển sắp truyền hết.