“Cảm ơn gì chứ, chúng ta chẳng phải là chị em tốt của nhau sao. Cậu
xem, sắc mặt cậu tiều tuỵ như vậy, phải chú ý sức khỏe của mình một chút,
biết không.” Đàm Tiếu Tiếu dặn.
Uông Hạo Thiên nắm tay lại, cơ hội mỗi ngày đều qua đi, không biết
cô có tìm được Hoàng Thiên Tứ hay không, anh không yên lòng mà gọi
cho cô.
“Vi Vi, có tìm được cậu ta không?”
“Tìm được rồi, anh ấy về nhà.” Anh quan tâm làm cho Thích Vi Vi
cảm thấy rất ấm áp, ít nhất cô còn có anh là điểm tựa.
“Vậy em đang ở đâu? Anh muốn gặp em.” Uông Hạo Thiên hỏi, anh
muốn đưa cô chút tiền.
Thích Vi Vi suy nghĩ một chút nói : “Đến nhà mà anh mua cho em, em
ở đó chờ anh.” Cô cũng muốn nói chuyện mình kết hôn cho anh anh biết,
không biết anh có phản ứng như thế nào nên không thể nói qua điện thoại.
Uông Hạo Thiên ngây người một lúc, sao cô lại đột nhiên muốn quay
về nơi đó, lập tức gật đầu nói: “Anh lập tức đến đó.”
Khi anh tới, cô đã ở bên trong, không nói lời nào liền ôm chặt lấy anh.
Cô xúc động như vậy làm anh kinh ngạc. “Làm sao vậy ? Cậu ta có
việc gì phải không?”
Lúc này Thích Vi Vi mới buông anh ra, nhìn thấy anh, hốc mắt cô
nóng lên nhưng vẫn mỉm cười, nói:“Hạo Thiên, em sẽ kết hôn, anh chúc
phúc cho em đi.”
Uông Hạo Thiên nhìn cô chằm chằm, giật mình, mặt biến sắc. “Em
nói gì, lặp lại lần nữa.”