Lúc này Hoàng Thiên Tứ mới hít sâu một hơi: “Vi Vi, em hãy nghe
cho kỹ, anh không có bệnh. Anh không bị ung thư gan giai đoạn cuối.”
“Cái gì?” Thích Vi Vi quả thực không dám tin vào hai mắt của mình,
kích động vươn tay cầm lấy tay anh: “Nói lại lần nữa, anh nói lại lần nữa
xem.”
“Vi Vi, anh không bị bệnh, anh bệnh gì cũng không có.” Hoàng Thiên
Tứ mỉm cười nhìn cô, lặp lại một lần nữa.
“Thật vậy sao? Tại sao có thể như vậy? Rốt cuộc sao lại thế này?”
Thích Vi Vi vì cực kỳ vui mừng mà khóc. Chuyện này thật quá mức tưởng
tượng, quả thật khó có thể tưởng tượng chuyện như vậy sẽ phát sinh ở bên
cạnh mình.
“Là do bệnh viện xử lí nhầm, có một người nữa cũng tên là Hoàng
Thiên Tứ cầm nhầm báo cáo, anh ta bởi vì thân thể không khỏe nên quay
lại bệnh viện kiểm tra mới phát hiện. Em biết không, khi bác sĩ nói cho anh
biết, chính anh cũng không thể tin được. Đây quả thật là ông trời lại cho
anh một sinh mệnh mới.” Lúc này nhớ lại Hoàng Thiên Tứ vẫn còn rất kích
động.
“Cám ơn trời đất. Tuy rằng ông trời làm ra một chuyện đùa lớn như
vậy với chúng ta, nhưng em vẫn như cảm tạ ông trời cho anh được sống
lại.” Hai tay Thích Vi Vi tạo thành hình chữ thập. Thiên Tứ không có việc
gì là tốt rồi, nhưng mà tâm tình thoáng cái bình tĩnh lại. Cô lập tức nghĩ đến
một vấn đề, hiện tại Thiên Tứ không có bệnh, anh sống rất tốt, vậy cô thì
sao? Sao cô có thể gả cho anh để anh nhận một đứa bé không phải là con
mình.