qua chỉ là một giấc mộng của tôi, cho nên tôi cũng không nhắc tới. Nói thật
cô ấy là một người vợ không thể chê vào đâu được, tôi vẫn không muốn rời
xa cô ấy, tôi thật sự yêu cô ấy.
Cứ như vậy cho đến một ngày khi tôi tan sở về đến nhà thấy trong nhà
vắng vẻ, đã dọn dẹp không nhiễm một hạt bụi, trong phòng không có bóng
dáng của cô ấy chỉ có một cái USB đặt ở trên bàn, tôi chưa thấy qua cái
USB kia bèn mở máy tính cắm vào.
Tài liệu không có tên, tôi kích chuột vào.”
Thích Vi Vi biết cô ấy nhất định là vì tuyệt vọng nên bỏ nhà đi, nhưng
mà mình cũng muốn biết vì sao cô ấy lại không phản kháng, thông thường
dưới tình huống này, mọi người bình thường sẽ phản kháng.
“Chồng yêu, em ngậm nước mắt viết phong thư này cho anh. Năm
tháng nay mỗi ngày em đều ăn không ngon ngủ không yên, trong lòng sợ
hãi anh sẽ biết. Thì ra anh sớm đã biết, em giấu diếm cũng không có ích
nữa, rốt cuộc em cũng hiểu được vì sao anh lại đối xử với em như vậy, em
không trách anh, em hiểu anh …
Vào buổi tối năm tháng trước, sau khi em cùng đồng nghiệp chia tay
liền bắt xe về nhà, bởi vì uống rượu lên dạ dày có chút khó chịu, khi chỉ
còn cách nhà có một con đường em thật sự không nhịn được nữa liền bảo
lái xe dừng xe thanh toán tiền để cho anh ta đi rồi chạy đến ven đường nôn
ra. Em nghĩ nôn xong sau đó đi về nhà lại thật không ngờ ở chỗ tối có một
bàn tay đen vươn về phía em.
Hắn ta lấy tay bóp cổ em, dùng dao chỉa vào bụng em, nói em không
được cử động, giây phút này em hoàn toàn tỉnh rượu, đành phải theo hắn đi
đến chỗ tối bên cạnh, cũng muốn tìm cơ hội để trốn thoát. Hắn bảo em cởi
quần áo ra, em từ từ cởi, muốn tìm cơ hội kết quả lại bị hắn biết được, dao
nhọn của hắn cắt vào tay em, uy hiếp em, nói nếu muốn sống phải nghe