“Được rồi, anh cúp máy đây.”
“Vâng, chào anh.”
Thích Vi Vi để điện thoại di động xuống, anh nói rất đúng, chính mình
không nên đi khảo nghiệm tính kiên nhẫn của Uông Hạo Thiên. Anh đã vì
mình mà ly hôn với Daisy, nhìn thấy Cao Vĩ cùng Hồ Khiết, cô cũng biết
tình yêu thật sự rất trân quý, có điều nếu cô đã đi thì cô nên chơi thêm vài
ngày, chân chính đi chơi, sau đó sẽ trở về.
Thượng Hải, công ty Uông thị.
Kỹ sư thiết kế công trình Cao Vĩ trở lại Thượng Hải, ngày hôm sau
liền đến công ty đi làm.
“Kỹ sư, anh đã trở về. Anh mà không trở lại chúng tôi cũng không biết
nên làm sao bây giờ. Đều chờ anh trở về trấn thủ đây.” Mọi người vừa nhìn
thấy liền nhiệt tình chào hỏi.
“Vất vả cho mọi người rồi. Xem xem, tôi mang cho mọi người rất
nhiều đặc sản, mọi người chia ra mà ăn.” Cao Vĩ cười cười, cầm đồ trong
tay đặt trên bàn.
“Vân Nam.” Một cô gái nhìn thấy mặt trên hộp đóng gói viết hai chữ
này. “Kỹ sư, anh đi Vân Nam nơi đó rất đẹp phải không?”
“Đúng là rất đẹp, có cơ hội mọi người cũng đi thử xem, nơi đó núi
đẹp, nước đẹp, mỹ nữ còn đẹp hơn.” Cao Vĩ cười nói.
“À, kỹ sư, thì ra là nhìn mỹ nữ, anh không sợ chị dâu tức giận sao?”
Đồng nghiệp trêu đùa anh.
“Vấn đề là chị dâu các anh cũng đi theo cùng nhìn mỹ nam.” Tâm tình
Cao Vĩ rất tốt, cùng bọn họ nói đùa.