LỄ CƯỚI LÚC BÌNH MINH - Trang 329

"Ồ, vâng, vâng... nhưng làm thế nào?"

"Chúng ta sẽ đi ra từ cửa sổ này. Anh có một cái thang. "

"Nhưng có an toàn không? Anh nhất định-"

Anh nhẹ nhàng đặt tay lên miệng cô giữ cô im lặng. "Tin anh đi.". "Anh

sẽ không để em bị ngã đâu."

Cô cố gắng hết sức để nói với anh rằng cô sẽ đi bất cứ nơi nào cùng anh,

làm bất cứ điều gì anh nói, nhưng anh đã bịt miệng cô quá chặt để cô có thể
cất lời. Cô không thể thở được.

Catherine mở mắt. Những cơn ác mộng đã qua đi nhưng để lại một thực

tế còn tồi tệ hơn nhiều. Cô cố gắng vùng vẫy và hét lên trong vô vọng khi
mà bàn tay ai đó vẫn ôm chặt miệng cô.

"Dì của cô muốn gặp cô," một giọng nói trong bóng tối. "Tôi đến là để

làm điều này thưa quý cô. Tôi không còn lựa chọn nào khác. "

Chỉ trong vòng vài phút ngắn ngủi, William đã nhét một miếng giẻ vào

miệng cô, nén chặt lưỡi cô. Sau khi buộc tay và chân cô lại, cậu ta đi thắp
một ngọn đèn. Mặc dù không có kính, nhưng Catherine vẫn nhận ra cậu ta
đang mặc áo khoác màu xanh của nhân viên khách sạn Rutledge.

Giá mà cô có thể mở miệng, để cầu xin hoặc thương lượng với cậu ta,

nhưng mảnh giẻ trong miệng cô khiến điều đó trở nên không thể. Cổ họng
cô trở nên nghẹn ứ, cùng lúc đó cô cảm thấy ý thức của mình vỡ tung thành
nhiều mảnh, rải rác như một câu đố chưa hoàn thành. Hoạt động của con
tim cô trở nên chậm chạp, nó từ từ bơm dòng máu độc xuống đến tay chân
cô. Mọi thứ dường như đang quá sức chịu đựng của cô.

William tiến về phía cô với một chiếc túi đựng quần áo của khách sạn.

Cậu ta bắt đầu chùm nó qua chân cô. Cậu ta không nhìn cô, chỉ đơn giản

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.