LẼ NÀO EM KHÔNG BIẾT - Trang 670

Ai đó nở từng khúc ruột, ai đó e hèm:

-“Cậu là người đẹp trai nhất trong những người xấu trai!”

Có người méo mặt, nhưng dạo gần đây, hình như dây thần kinh xấu hổ,

tự ái của người ấy đã bị đứt hết rồi thì phải, vẫn nhe nhởn.

-“Ừ, còn Nguyệt của anh là người đẹp nhất trong những người đẹp!”

-“Nịnh là giỏi!”

-“Bao giờ em gọi anh là anh thế?”

-“Tôi không biết…cậu thấy bất bình thì về Hà Nội đi…mà đấy, thế bao

giờ cậu về Hà Nội?”

-“Bao giờ em hết đợt dậy tình nguyện này thì anh về!”

-“Thế còn công ty?”

-“Đã có Hiếu và Nghĩa rồi, không phải lo… Em đi đâu anh đi đấy, em

ăn gì anh ăn đấy, em ngủ đâu anh ngủ đấy…”

Phong vừa bốc vụng thức ăn, vừa nhởn nhơ đáp, Nguyệt ngoài miệng

mắng đồ bám đuôi, mà trong lòng thấy ấm áp hạnh phúc khó tả. Con người
trước mặt cô, quả thực vô cùng…vô cùng…vô cùng đáng yêu.

…..

Nguyệt đi dậy, Phong ở nhà cũng chán, anh nói chuyện với trưởng bản,

cũng muốn làm giáo viên lớp học tình thương. Mọi khi mời mãi chẳng có ai
lên dạy các bé, giờ lại có hẳn thầy giáo đẹp trai, có giải quốc gia, trưởng
bản mừng rơn, đồng ý ngay lập tức.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.