LẼ SINH DIỆT, LÝ TU HÀNH - Trang 135

nhưng làm sao chúng ta có được hạnh phúc nếu cách nhìn của chúng ta không
phù hợp với hiện thực của sự sống? (Thế giới hiện thực là muôn màu, nhưng
chúng ta cứ muốn nó chỉ là màu hồng để ta được hạnh phúc theo ý ta, vậy làm
sao có được?).

Vậy thì có nơi nào để chúng ta thoát khỏi khổ đau? Tôi giao quý vị hãy về

nhà tự mình giải đáp. Suy xét một cách kỹ càng. Quý vị phải tự mình chèo thuyền
qua sông. Quý vị phải chèo một cách cật lực mới vượt qua sông được, nhưng nếu
qua được bờ bên kia, quý vị cũng chưa chắc đã vượt qua được bờ bên kia. Qua
đến bờ bên kia, quý vị phải biết buông bỏ xuồng ghe để bước lên bờ. Nếu ai còn
mang theo ghe xuồng trên vai, người đó sẽ tông vào cây rừng. (Giáo Pháp như
thuyền ghe dùng để vượt qua sông, chứ không phải để mang vác theo trên vai.
Giáo Pháp là phương tiện để chúng ta giải thoát, chứ không phải là thứ để mang
theo. Sự buông bỏ tận cùng mới là sự giải thoát rốt ráo).

Tôi nói đây để quý vị rõ thêm một chút. Những người học và hiểu Giáo

Pháp nhưng không chứng ngộ Giáo Pháp, thì người đó vẫn chưa giải thoát. Nếu
chúng ta chỉ mới học Giáo Pháp, hiểu Giáo Pháp và tu tập Giáo Pháp thì đừng vội
mơ tưởng về điều gì; nước mắt vẫn còn chảy lâu. Nếu chúng ta chứng ngộ Giáo
Pháp, nếu chúng ta là Giáp Pháp, thì chúng ta nhìn thấy những mớ đất, nước, khí,
nhiệt. Nhưng còn lâu chúng ta mới nhìn thấy được điều đó, phải không? Chỗ này
tôi không nói đùa với quý vị, sự thật là rất khó.

Tôi đang nói những điều cho những người muốn đạt đến cốt lõi của Giáo

Pháp. Điều quan trọng không phải chỗ chúng ta được sống sung sướng và hạnh
phúc nhờ vào thành quả học tập và lao động trong đời. Cách sống đó cũng chỉ bắt
thêm cầu đường để dẫn đến tái sinh liên tục mà thôi. Cách sống đó mang đầy khó
khổ và phiền não. (Sinh tử là đau đớn và đau khổ vô cùng). Hôm nay tôi nói
thẳng thừng, không sợ sự thật mích lòng quý vị. Ai không có được cách nhìn
đúng đắn (chánh kiến) về sự sống thì giống như người bị gãy cổ. Giáp Pháp này
là dành cho những người trí thành, chín chắn.

Người đời có quá nhiều tham muốn và dục vọng. Nhưng, cuối cùng nơi phải

đến (của người tu) là nơi tất cả mọi thứ đều đã chấm dứt, không còn, kết thúc.
Chúng ta không vứt bỏ mọi thứ bằng cách quăng chúng xuống sông, mà bằng trí
tuệ hiểu biết. Rồi sau đó chúng ta có thể sống hạnh phúc, thư thái, không còn bị
khổ. Chúng ta không còn khổ trong công việc, chúng không còn khổ trong quan

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.