LẼ SINH DIỆT, LÝ TU HÀNH - Trang 349

để giữ nó trắng đẹp... hãy coi chừng chúng! Coi chừng đến lúc nào đó chúng lại
giở trò đau bệnh thì bạn sẽ khổ sở vì đớn đau, ê buốt.

Bữa nay tôi chỉ muốn nói quý vị biết về những điều đó... đó là sự khổ khởi

sinh từ bên trong chúng ta, khởi sinh từ bên trong thân này của chúng ta. Chẳng
có gì bên trong thân này mà chúng ta có thể tin cậy và nương tựa được. Khi còn
trẻ mạnh thì thân không đến nỗi tồi tệ, nhưng đến khi già nó già hư, tàn hoại,
bệnh đau, suy sụp, yếu ớt. Mọi thứ đều bắt đầu tàn đi và tan hoại. Mọi thứ rồi đi
đến tan rã. Những điều kiện (duyên) cứ bỏ đi theo đường lối tự nhiên của chúng.
Tất cả các điều kiện hữu vi đều là vô thường và từ từ rã đám. Các duyên hợp rồi
các duyên tan. Dù chúng ta cười hay khóc thì chúng cũng tan rã theo cách tự
nhiên của chúng. Dù chúng ta có sống cách nào hay chết kiểu gì, chúng vẫn tan rã
như vậy. Chúng không tha bất cứ ai. Và chẳng có loại trí tuệ hay khoa học nào có
thể ngăn chặn tiến trình tự nhiên đó. Không ai có thể ngăn chặn sự già chết. Dù
bạn có bỏ nhiều tiền đưa cho ông nha sĩ đó, ổng sẽ tìm cách trị liệu, chỉnh trang
cho hàm răng đẹp đẹp một chút, nhưng rồi cuối cùng chúng cũng gảy rụng theo
quy luật già chết mà thôi. Cuối cùng thì ngay chính ông nha sĩ cũng không thoát
nổi cảnh hàm răng long, lay, hư, rụng đó. Cuối cùng mọi thứ đều tan rã.

Đây là những điều chúng ta nên suy xét và quán niệm trong khi mình đang

còn khỏe mạnh. Hãy cố tu tập từ lúc còn trẻ. Nếu quý vị muốn có nhiều công đức
thì quý vị phải mau mau tu tập những điều đó, đừng để đến già lão rồi mới nghĩ
về những điều đó. Tôi biết tẩy nhiều người nghĩ rằng chờ đến khi nào già thì sẽ
vô chùa tu sửa và thực hành Giáo Pháp. Đàn ông và đàn bà đều nghĩ như vậy...
''Tôi chờ đến già tôi sẽ lên chùa đi tu''. Không hiểu sao họ nghĩ vậy và nói vậy.
Người già lão thì còn gì sức lực để mà lội lên chùa đi tu và sống được ở chốn già
lam xa xôi và thiếu thốn điều kiện? Sao họ không thử chạy đua với bọn trẻ để
xem người già là như thế nào? Tại sao mọi người cứ hẹn, cứ chờ cho đến lúc già?
Họ làm như họ sẽ không bao giờ chết vậy. Nhưng hài hước hơn nữa, khi họ đến
tuổi 50-60 hay già hơn, con cháu nhắc lời: ''Này ông bà ngoại! Giờ đến lúc lên
chùa đi tu!''. Đám người già lại trả lời: ''Ai đi thì cứ đi đi, hai lổ tai của ngoại bây
giờ không còn nghe được nữa, nên chắc không đi''. Quý vị thấy không? Hồi còn
nghe được lại không đi tu, giờ tai bị già điếc thì lên chùa nghe ai đọc kinh giảng
pháp thì nghe gì được nữa. Lúc này là vô vọng. Mọi người cứ chờ cho đến khi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.