LẼ SINH DIỆT, LÝ TU HÀNH - Trang 38

Tôi để ý rằng, khi sự hiểu biết của chúng ta là đúng đắn, tâm chúng ta sẽ

nằm trong sự chỉ thị của mình. Chỉ thị của ta là gì? Đó là sự vô thường, đó là sự
biết rõ mọi thứ đều là vô thường. Mọi sự đều ngừng lại ngay khi ta nhìn nó thấy
rõ ràng, và đó là nguyên nhân làm ta buông bỏ. Rồi ta buông bỏ tất cả mọi sự,
buông bỏ và buông xả theo đường lối tự nhiên của nó. Khi không còn điều gì xảy
đến, ta an trú vào sự buông xả; và nếu có điều gì xảy đến, ta quán niệm rằng: Nó
có làm ta khổ không? Ta có đang nắm chấp gì nó không? Có gì ở đó không? Đây
là cách quán niệm suy xét để hỗ trợ và duy trì sự tu tập của ta. Nếu chúng ta cứ tu
tập như vậy đến nơi đến chốn, tôi nghĩ rằng chúng ta sẽ đạt đến sự bình an đích
thực. Nếu ta đạt đến “nơi nhìn thấy sự thật”, ta sẽ trở thành người giản đơn và vô
sự (vô tác, vô nguyện), hài lòng với cái mình có, dễ chịu (biết lắng nghe) và
khiêm nhường (không giả cách, không ta đây) trong tất cả mọi hành động. Không
còn khó khăn hay rắc rối, ta sống an lành. Người biết thiền tập và chứng ngộ một
cái tâm tĩnh lặng thì người ấy sẽ sống như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.