LẼ SINH DIỆT, LÝ TU HÀNH - Trang 395

chỉ quấy rầy họ. Nhưng nếu tôi chỉ nói ngắn ít, chỉ nói mấy câu thì họ đâu hiểu
được gì. Nếu bạn ăn ít thì làm sao no được. Mưa lâu lâu mới thấm đất chứ.

Có lúc tôi vừa nói mấy cấu chưa đủ ấm giọng thì có mấy người say rượu la

lên: ''Rồi, mấy người tránh đường cho Sư Ông nè, sư nói xong rồi, chuẩn bị đi
ra''— họ muốn đuổi tôi đi! Thiệt hết biết. Nếu tôi gặp lại những người như vậy,
tôi sẽ ăn thiệt nhiều cho đầy tràn cái họng để...quán chiếu về điều đó, để có trí tuệ
nhìn thấu suốt bản chất loại người đó. Những người đó giống như người đã uống
đầy nước, không còn chỗ nào để rót vô miệng họ nữa. Uổng phí thời gian và công
sức để dạy họ, bởi tâm họ đã quá đầy, không thể tiếp thu thêm được gì nữa. Đổ
thêm gì vô cũng tràn ra ngoài. Nếu tâm trí họ còn chỗ nào trống thì còn có thể đổ
vào một chút gì, nếu đổ vô được chút gì thì mới có chút ích cho người nhận và
người đổ. (Thầy dạy mà người nghe không tiếp thu được gì thì chẳng mang lại lọi
ích gì cho người dạy và người nghe).

Như vầy, khi mọi người thực sự quan tâm đến Giáo Pháp và họ ngồi im

lặng, lắng nghe kỹ càng, thì tôi cảm thấy hứng thú giảng dạy. Nếu mọi người
không chú tâm nghe giảng thì họ cũng giống như chai nước đầy tràn... không còn
chỗ nào để rót vô nữa. Trong những tình huống như vậy, tôi không thấy khởi sinh
chút năng lượng nào để giảng dạy. Tôi không thể phát huy năng lượng để giảng
dạy khi mọi người không bỏ chút năng lượng để tiếp thu.

Thời bây giờ giảng pháp thường là như vậy, càng ngày càng tệ hơn. Người

ta không tìm kiếm sự thật, họ học hỏi những thứ chỉ đủ để kiếm sống, nuôi nấng
và chăm sóc gia đình. Họ học vì sự sống sinh nhai. Có người cũng học hỏi Phật
Pháp, nhưng không nhiều. Sinh viên đại học ngày nay có nhiều kiến thức hơn
sinh viên ngày xưa. Họ có nhiều điều kiện để ăn học, mọi thứ thuận tiện hơn.
Nhưng họ lại có nhiều sự ngu mờ hơn và nhiều sự khổ hơn những người ngày
xưa. Bởi vì sao? Bởi họ chỉ tìm kiếm loại kiến thức dùng để kiếm sống.

Ngay cả các thầy tu cũng vậy. Đôi khi tôi nghe họ nói rằng: ''Tôi không phải

trở thành một tu sĩ để tu tập theo Giáo Pháp, tôi chỉ thọ giới để học hỏi về nó mà
thôi''. Đó là cách nói của những người đã cắt đứt mình khỏi con đường tu tập. Họ
không còn phương hướng nào hết, đó là đường cùng ngõ cụt rồi. Khi những thầy
tu đó giảng đạo thì họ chỉ nói lại theo trí nhớ. (Nghe, đọc và nói lại). Họ có thể
nói một đường, nhưng tâm trí họ thì hoàn toàn nghĩ một nẻo khác. Những sự
giảng dạy đó là không thực.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.