LẼ SINH DIỆT, LÝ TU HÀNH - Trang 95

27

Răng của tôi, Gối của tôi

Xơ Dừa của tôi

Chúng ta nghe lời dạy trong Giáo Pháp như “Chẳng có gì là ta hay của ta”,

và chúng ta hay nghĩ mình đã hiểu được phần nhiều về điều đó. Khi tôi bắt đầu
tập thiền, tôi thiền về những bộ phận của thân và đã cảm thấy mình đã có đủ trí
tuệ về vấn đề vô-ngã và đã trở nên không còn chấp vào thứ gì trên đời. Nhưng rồi
đến một ngày tôi bị rụng cái răng...

“Ồ, cái răng đã rớt ra. Chắc tôi đã già rồi”. Bỗng nhiên tôi thấy trong bụng

buồn buồn, lo lo đến nao lòng.

Rồi, sau đó tôi quyết định đi tu du hành (tiếng Thái: tudong

6

) như những du

sĩ vào thời xưa. Đó được cho là cách tu với một sự thanh đạm, giản dị, đơn sơ
nhất. Chỉ cần một bình bát, vài bộ y, vài vật dụng cần thiết như dao cạo râu, kim
chỉ để vá y, bình đựng nước. Tôi nghĩ rằng chắc mình chẳng còn ràng buộc vào
những thứ sở hữu và đã có thể sống hài lòng với vài thứ đơn giản như vậy.

Nhưng khi tôi đóng gói để ra đi, tôi đã không chịu nổi việc bỏ lại những thứ

khác!. Vậy là tôi đóng một bao lớn gồm nhiều thứ hơn, nhiều hơn sức tôi có thể
mang vác nó. Rồi tôi lại nghĩ đến cái gối của mình, và lại quyết định mang nó
theo luôn. Mọi thứ dường như đều vẫn là ‘của tôi’, và mọi thứ dường như đều rất
cần thiết đối với ‘tôi’—ngay cả cái vỏ xơ dừa tôi dùng để chà sàn nhà.

Chuyện của tôi ngày đó là vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.