LỄ TẾ MÙA XUÂN - Trang 156

“Sao thế được...”

“Chủ nhân ở ngoài lên núi dầm mưa, sống chết không rõ, còn em thì

thoải mái tránh trong phòng hóng chuyện.”

“Xin lỗi, xin lỗi...”

Quỳ đã gần như kiệt sức, nhưng vẫn dùng hết sức lực còn lại để vung tay

lên. Mu bàn tay nàng đánh vào mặt Tiểu Hưu, khiến Tiểu Hưu ngã lăn ra
đất. Chiếc áo mỏng của Tiểu Hưu chìm vào bùn, đá vụn cứa qua lớp vải,
đâm vào thân thể nàng. Nàng không đứng dậy ngay mà nằm im trên đất
bùn, như đang đợi mệnh lệnh của chủ nhân.


“Đứng lên!”

Cuối cùng, Quỳ lên tiếng ra lệnh, Tiểu Hưu lập tức làm theo.

Lần này Quỳ nắm lấy tóc Tiểu Hưu, quăng nàng ra xa hai thước. Cả

người Tiểu Hưu lại bổ nhào trên đất, lẳng lặng chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo
của chủ nhân. Nhưng Quỳ không nói gì nữa mà chầm chậm bước tới bên
người Tiểu Hưu.

Đúng lúc Tiểu Hưu quay mặt sang muốn nhìn chủ nhân thì Quỳ nhấc

chân, đạp chiếc guốc gỗ dính đầy bùn đất lên đầu Tiểu Hưu. Đầu tiên nàng
dùng mũi chân di gần huyệt Thái Dương của Tiểu Hưu, sau đó đạp cả bàn
chân xuống, guốc gỗ che khuất tai của Tiểu Hưu.

Lộ Thân giữ Quỳ lại, cố gắng kéo Quỳ ra khỏi người Tiểu Hưu, nhưng

dù sao nàng cũng không khỏe bằng Quỳ. Sau một phen cố gắng, nàng
buông tay, bước tới trước mặt Quỳ, dùng hết sức bình sinh mà đấm vào má
Quỳ. Quỳ lùi về sau mấy bước, giận dữ nhìn Lộ Thân.

“Vu Lăng Quỳ, ta không ngờ ngươi lại là người tàn nhẫn như thế.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.