LỄ TẾ MÙA XUÂN - Trang 28

Sau khi kể lại mọi chuyện với phụ thân, Ký Y bèn lấy một chiếc đèn

lồng rồi đi về phía nhà bá phụ. Đi ngược lại dấu chân của Nhã Anh suốt dọc
đường. Khi tới chỗ nàng, Nhã Anh chỉ đi một đôi giày cỏ, hẳn là vừa lạnh
vừa trơn. Mà lúc này Ký Y lại đi một đôi guốc gỗ, còn đi tất bên trong, tuy
nặng nhưng bước chân vững vàng, cũng giữ ấm tốt. Nghĩ vậy, Ký Y càng
thấy Nhã Anh đáng thương.

“Bá phụ Vô Cữu, con là Ký Y đây.”

Ký Y tới nơi, vừa gọi vừa đập cửa viện, cửa chợt mở ra. Không biết là bị

gió thổi hay vì Ký Y đập nên mới mở ra, nhưng có một điều chắc chắn là
không có ai đi ra mở cửa.

Chẳng lẽ cả nhà bá phụ phát hiện Nhã Anh biến mất, liền đi vào trong

núi tìm muội ấy?

Hai gia đình đều ở trong hẻm núi, xung quanh không phải vách núi cheo

leo thì cũng là đường dốc chênh vênh. Từ nhà bá phụ ra ngoài, dù muốn vào
núi hay xuống núi đều chỉ có hai con đường có thể đi được, một con đường
dẫn về phía nhà Ký Y còn một con đường dẫn về phía ngược lại. Rõ ràng
trời vừa đổ tuyết, nếu muốn tìm Nhã Anh thì cũng không khó, chỉ cần lần
theo dấu chân của muội ấy là được. Có điều trên đường tới đây, rành rành
chỉ có dấu chân của một mình Nhã Anh…

Dự cảm chẳng lành chợt nảy sinh trong lòng Ký Y rồi dần lan rộng như

sương đêm, khiến ngực nàng bỗng đau nhói. Nàng hít sâu một hơi nhưng
chỉ khiến trái tim đập càng nhanh hơn, cuối cùng Ký Y lấy hết dũng khí
bước một bước về phía trước, đi qua cửa viện, chuẩn bị đối mặt với mây
đen, sương mù và hiểm nguy sắp ập tới.

Tuyết đọng trong sân đã bị dọn dẹp qua loa, để lộ ra một con đường dẫn

đến gian chính.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.