Tả Kình Thương: “Anh nóng lắm à?”
Phương Trọng: “… Không nóng, không nóng.”
Tả Kình Thương: “Hay là anh có cơ địa dễ chảy mồ hôi?”
Phương Trọng: “Đúng, tôi sợ nóng. Tôi thấy hơi lạ, sao các vị lại đột
nhiêndẫn tôi đến đây, còn thu cả điện thoại di động của tôi nữa.”
TảKình Thương: “Từ sáu giờ đến tám giờ tối ngày 14 tháng 3, anh và vợ
làTrâu Lôi Lôi cùng ăn cơm xem phim? Ai là người nấu cơm? Ai tìm
phim?”
Phương Trọng: “Tôi nấu cơm, phim cũng do tôi tải về.”
Tả Kình Thương: “Lôi Lôi nấu cơm rất giỏi, anh từng ăn chưa?”
Phương Trọng: “Đúng vậy, cô ấy nấu ăn rất ngon, nhưng không thể để cô
ấy xuống bếp được. Phụ nữ thường xuyên xuống bếp, tay sẽ trở nên thô
ráp. Tôikhông nỡ lòng nào.”
Tả Kình Thương: “Anh thường xuyên bị mất ngủ sao?”
Phương Trọng: “Ừm… tôi vẫn ngủ được.”
Tả Kình Thương: “Tại sao bảo hiểm y tế của anh trong một năm gần đây
xácnhận mấy hộp thuốc ngủ và thuốc Amitriptyline (tên một loại thuốc
trầmcảm)?”
Phương Trọng: “Đôi khi… đôi khi cũng thấy ngủ không yên.”
Tả Kình Thương: “Đôi khi còn trầm cảm?”
Phương Trọng: “....”