Tả Kình Thương: “Amitriptyline là thuốc chống trầm cảm, người bình
thườngnếu chỉ cảm thấy ngủ không yên, sẽ không chọn loại thuốc này để
phụ trợcho giấc ngủ. Anh bị bệnh trầm cảm?”
Phương Trọng: “Đúng! Tôi bị bệnh trầm cảm.”
Tả Kình Thương: “Lúc nãy tôi hỏi có phải anh thường xuyên bị mất ngủ
không, anh đã phủ nhận.”
Phương Trọng: “…. Vì tôi uống thuốc nên mới không bị mất ngủ.”
Tả Kình Thương: “Anh và Lôi Lôi sống chung với nhau khoảng một năm,
mà bảo hiểm y tế của anh cũng bắt đầu chi trả những loại thuốc này trong
mộtnăm gần đây. Sau khi anh yêu cô ấy thì bị bệnh trầm cảm? Lôi Lôi
khiếnanh cảm thấy đau khổ? Anh không thích cô ấy? Anh không hề muốn
kết hônvới cô ấy?”
Phương Trọn: “Không phải! Do công việc nên tôi mới như thế! Không phải
tại Lôi Lôi!”
Tả Kình Thương: “Từ sáu giờ đến tám giờ tối ngày 15 tháng 3, anh đang
làm gì?”
Phương Trọng: “Tôi nấu cơm, xem phim với Lôi Lôi.”
Tả Kình Thương: “Tôi nói là ngày 15 tháng 3.”
Phương Trọng: “… Vẫn là như vậy, sau khi hết giờ làm thì tôi về nhà, nấu
cơm và xem phim với Lôi Lôi, ngày nào cũng thế.”
Tả Kình Thương: “Ngày 15 tháng 3 là thứ bảy.”
Phương Trọng: “Tôi làm thêm!”
Tả Kình Thương: “Được rồi, anh có thể về.”