LỄ TÌNH NHÂN ĐẪM MÁU - Trang 129

chúng ta cũng nênphối hợp giúp đỡ nhau, cô và Tiểu Hồ cũng muốn tới
hiện trường sao? Chibằng chúng ta cùng đi.”

Hồ Hiệu mừng ra mặt, vội kéo Thư Tầm đi.

Thư Tầm quay đầu, bất mãn nhìn Tả Kình Thương, luận văn của cô viết cái
gìanh biết chắc? Không biết mà còn nói nhăng nói cuội với người ta,
ngàyxưa không biết anh thích nói nhảm như vậy đấy. Tám phần mười là lại
muốn đấu với cô, để chứng minh rằng dù cô có ra nước ngoài du học mấy
năm,cũng chẳng thể sánh bằng anh.

Đồ nham hiểm.

Bước vào tòanha chung cư, đội trưởng Trịnh và Hồ Hiệu chen nhau mở
cửa, Thư Tầm có ý định kéo dài khoảng cách với Tả Kình Thương, cố ý đi
rớt lại đằng sau, ở khúc quanh của cầu thang, thấy anh đứng ở nơi cao hơn
cô mấy bậc, từtrên cao nhìn xuống, đối mặt với cô. Anh vốn đã rất cao, nên
lần này Thư Tầm liếc nhìn anh một cái rồi chẳng thèm ngẩng đầu, cứ thế
bước vòngqua anh. Tay phải anh đưa lên, ngăn cản đường đi của cô. Ánh
mắt của Thư Tầm thẳng với cổ tay đeo đồng hồ đen của anh, sau đó nhìn
thấy vết sẹotrong lòng bàn tay.

Tay trái của anh hoạt động rất nhanh, mauchóng lấy từ trên tóc cô thứ gì đó,
như đang vui đùa, kẹp nó giữa ngóncái và ngón trỏ, nhìn kỹ hóa ra là một
bông hoa nhỏ màu tím nhạt, khôngbiết đậu trên tóc cô từ bao giờ.

Thư Tầm vuốt vuốt tóc, sau khi chắc chắn trên đầu không còn cánh hoa nào
nữa, tiếp tục cất bước lên tầng.

Trước đây, ở Đại học Điều tra hình sự có tổ chức một cuộc thi nhiếp ảnh,
ThưTầm cầm máy ảnh chụp lung tung khắp nơi, chụp được một đống ảnh
khôngthể xưng là có giá trị nghệ thuật, mà còn tự cho là mình có khiếu
thẩmmỹ, mang đến để anh xem, mong anh giúp cô chọn một bức dự thi,
thực rachỉ lấy cớ để được nói chuyện với anh mà thôi. Sau đợt thi hùng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.