Quyển 2 - Chương 9: Tôi Không
Thay Đổi
Thư Tầm chảy mồhôi đầm đìa, uống nước ừng ực. Nhìn trên sân bóng vẫn
có rất nhiều namnữ sinh viên đang vung vợt, cô có cảm giác như mình trở
lại trường làmsinh viên. Khi đó cô ngồi cạnh sân bóng, xem Tả Kình
Thương và một nhómsinh viên nam của khoa chính quy, nghiên cứu sinh đá
bóng. Nói tới những môn thể thao liên quan tới bóng, Tả Kình Thương am
hiểu hai môn, một là bóng đá, hai là bi-a, hai môn này trái ngược nhau, một
động một tĩnh.
Khi chơi thể thao một hồi thì những sinh viên nam ấy đâu còn chịu mặc
áochứ? Bình thường đá chưa đến vài phút, đã cởi áo vứt xuống, nhìn như
mới vớt từ trong nước. Nhưng Tả Kình Thương rất coi trọng hình tượng,
trước mặt mọi người, cho dù áo bóng đá của anh đã ướt đẫm, dính lên
người,nhưng anh nhất định không cởi. Hết một hiệp, Thư Tầm thấy dáng vẻ
củaanh, cười hỏi anh, tại sao không cởi áo như người ta. Anh không trả lời,
uống hết một chai nước mới nói:
“Loại phúc lợi này chỉ dành cho em thôi.”
“Phúc lợi ở đâu nào?” Lúc đó Thư Tầm buồn cười lắm, trộm liếc cơ bụng
sáu múi của anh.
Anh lại càng quá đáng hơn, nắm kéo tay cô chạm vào bụng mình.
Kết quả đương nhiên là bị Thư Tầm vừa mắng “Đầy mồ hôi bẩn chết đi
được” vừa rụt tay lại.