LỄ TÌNH NHÂN ĐẪM MÁU - Trang 665

“Tôi nhận là vì cô nói nó rất khó trồng, tôi thích những thứ có tính khiêu
chiến.”

“Ồ.” Hồ Hiệu chán nản, lẳng lặng lẩn ra sau Thưởng Tâm, cúi đầu.

Kỷ Phương Hủ rũ mắt, một thoáng sau lại nhìn lên, lướt qua Thưởng
Tâm,nhìn vào cái đầu đang cúi thấp của Hồ Hiệu, “Nhưng tôi lớn lên ở
Anh.”

Hồ Hiệu ngẩng phắt đầu dậy, vui mừng mở to mắt.

“Vì tôi là Sherlock Holmes.” Anh ta cười, ánh mặt trời như thể dát vàng lên
tầng mi đen láy.

Thưởng Tâm và Hồ Hiệu đều thầm mắng trong lòng: Đồ thần kinh!

Khi ngồi xuống, toàn bộ sự chú ý của Kỷ Phương Hủ đều tập trung vào
bảnhướng dẫn chăm sóc thu hải đường, dường như Thưởng Tâm đã quá
quen vớibộ dạng này của anh ta nên việc cô thì cô vẫn nói, Hồ Hiệu cũng
kể lạichuyện mình thu thập chứng cứ ở hiện trường một lần. Sau khi đọc
hếtphần giới thiệu, bệnh nhân tâm thần mới ngẩng đầu, “Vừa nãy hai
ngườinói gì thế?”

Thưởng Tâm đập bàn đứng dậy, Hồ Hiệu kéo cô ngồixuống, cười làm lành
rồi nói thầm vào tai Thưởng Tâm “Anh ta không phảingười bình thường,
chị kiềm chế chút đi.” Bấy giờ Thưởng Tâm mới cắnrăng ngồi xuống, giận
dữ nhắc lại lần nữa, Hồ Hiệu cũng kể lại lần thứhai.

Trông anh ta rất lười nhác, dường như hoàn toàn chẳng cóchút hứng thú
nào nhưng đột nhiên lại hỏi: “Có mang bản đồ không? Tôikhông hiểu
đường xá ở đây lắm, tôi là người ngoại quốc mà.”

Anh tưởng bảo mình là Holmes thì anh thành người ngoại quốc thật đấy à!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.