LỄ TỐT NGHIỆP CỦA CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG TẬP SỰ - Trang 121

Hitomi hơi chớp mắt rồi lại nói tiếp, giọng run run.

"... Có lẽ cậu ta nghĩ nếu chỉ có một thì sẽ lẻ loi lắm."

Chỉ một mình sẽ lẻ loi ư... Đúng là Kai cũng cảm thấy như vậy nhỉ.

Những chiếc khuyên tai mà Hitomi đem gửi cho thầy, liệu có liên quan gì
với mấy chiếc Kai đeo không...? Bởi vì cậu ấy nói mình đang làm điều mà
Kai đã muốn làm mà...

Hitomi ngoảnh mặt sang bên. Tôi biết cậu ấy thường tránh ánh mắt

người đối diện khi đang xấu hổ, hoặc hồi hộp. Con August vừa "Oẳng" vừa
liếm đầu ngón tay Hitomi. Rồi cậu ấy dùng chính ngón tay đó xoa đầu con
chó, và từ từ nói tiếp.

"Trước ngày mà cậu ấy ra đi... Kai đã đến nhà tớ."

Lông mày Hitomi cụp xuống, hơi run rẩy.

"'Cậu không định pha cà phê mời tớ sao...?' - Kai đã nói vậy đấy.

'Không phải là loại uống liền đâu nhé. Chỉ hơi ấm thôi, không cho đường,
thêm một chút sữa nóng vào nữa, vị nhàn nhạt...'

Khi tớ mang cốc cà phê tới, trên mặt bàn đã vung vãi những chiếc

khuyên tai. Kai nói: 'Tớ không cần nữa đâu, nên cho Hitomi đấy' rồi định ra
khỏi phòng. Khi tớ hỏi: 'Thế còn cà phê thì sao?' Thì Kai đã lẩm bẩm 'Tớ...
không biết uống cà phê' rồi bỏ về.

Ngày hôm sau, Kai đã tự đâm con dao vào ngực mình mà chết... Nếu

như không vì kẻ phản bội ấy, thì biết đâu cậu ấy đã sống... Biết đâu tuyết đã
rơi trắng xóa..."

Giọng Hitomi bây giờ nhỏ đến mức như sắp tắt lịm đi, bị bóp nghẹt

bởi một nỗi tuyệt vọng cùng cực.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.