LỄ TỐT NGHIỆP CỦA CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG TẬP SỰ - Trang 134

Mặt Hitomi tái xanh như người vừa bị dội nước đá từ đầu đến chân,

cậu ấy lảo đảo quay lưng về phía bọn tôi rồi chạy vụt đi mất.

"Để anh đuổi theo."

Anh Konoha nói nhỏ để tôi nghe thấy rồi chạy vội theo Hitomi. Bóng

hai người đó cứ ngày một xa, rồi cuối cùng biến mất hoàn toàn. Thầy
Oshinari khẽ hé mắt mệt mỏi nhìn theo. Tôi cùng với thầy ngồi nghỉ ở ghế
phòng chờ một lúc lâu, không ai nói với ai câu gì, và cũng chẳng có ai khác
xuất hiện cả.

"Tại sao... lại có khuyên tai trong cái phong bì đó hả thầy?"

Tôi vừa khẽ hỏi mặt thầy đã tối sầm lại, thầy lắc đầu,"... Tôi không

biết", rồi đan tay trên đùi và gục hẳn đầu xuống như thể đã cạn kiệt sức lực
rồi.

Tôi chỉ muốn được thổ lộ bí mật này.

Từ lâu tôi đã biết đến những cảm xúc đen tối trong tâm hồn anh ta.

Từ cái ngày bản thân phải kinh ngạc vì lỡ chứng kiến thứ đáng-ra-

không-được-ở-đó.

Từ ngày ấy, tôi đã lỡ nhìn thấu anh ta đang bảo vệ thứ gì, đang giấu

giếm thứ gì trong trái tim mình!

Nhưng ngặt nỗi, anh vẫn một mực không chịu mở miệng, không chịu

kể cho tôi một lời. Chỉ đơn giản lấp liếm đi tất cả, giả vờ như bản thân
không cảm thấy bất cứ điều gì.

Tôi đã hỏi dồn anh biết bao nhiêu lần. Chỉ mong được là người duy

nhất hiểu nỗi lòng của anh. Được như vậy thì dù cho sự thật có cay đắng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.