LỄ TỐT NGHIỆP CỦA CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG TẬP SỰ - Trang 174

Ôi, lúc cười công nhận Hitomi dễ thương thật. Năm bọn tôi lớp Bảy,

đội hợp xướng biểu diễn mừng Giáng sinh, Hitomi đóng vai Đức mẹ Maria
thì phải. Nhìn Hitomi cười tươi đọc lời thoại rồi hát tỏa sáng hơn bất kỳ ai
khác, làm tôi cũng tự hào lây đến mức muốn khoe ngay với mọi người
"Kìa, là bạn của cháu đó ạ!"

Nhưng rồi một ngày, biểu cảm của Hitomi đột ngột trở nên lạnh lẽo.

Mái tóc cũng bị cắt ngắn đi, cậu ấy ngồi bên bàn học, chống cằm lên bàn
tay. Đây là Hitomi hồi lớp Bảy nhỉ? Bạn bè xung quanh đều nói chuyện rất
vui vẻ, thế mà cậu ấy chỉ ngồi một mình, lạnh lùng không chịu hé môi.

Tôi cũng đã lên cấp hai, đang ngồi ở trong lớp cậu ấy.

"Nghe nhé Hitomi, giờ học ban nãy ấy, thầy Tamura dạy Toán hắt xì

tận mười cái liên tục đó. Tại vì Kawabe rắc hạt tiêu lên cái giẻ lau bảng.
Còn tại sao Kawabe lại làm thế thì..."

Tôi ngồi gối mặt lên bàn Hitomi nói chuyện nọ chuyện kia, làm cậu ấy

ngoảnh mặt đi cáu kỉnh.

"... Lắm chuyện quá. Sao ngày nào cậu cũng sang thế hả? Sáng cũng

bám người ta đi bộ nữa."

"Tại vì tớ muốn gặp Hitomi mà."

"... Tớ không nói chuyện với ai nữa đâu. Cả Nano luôn đó."

"Nhưng mà cậu đang nói chuyện với tớ đó thôi?"

Đây là lần đầu tiên sau hai tháng trời tôi được nghe cậu ấy mở miệng.

Tôi vui mừng quá mức làm cho Hitomi cũng phải cứng họng.

"Th - thế thì tớ không nói nữa, thật đấy. Nano cũng đừng đến thăm tớ

nữa."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.