LỄ TỐT NGHIỆP CỦA CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG TẬP SỰ - Trang 209

Kai chỉ nguyện ước được ở cùng bên những người mình yêu thương,

nhưng ngày hôm ấy cậu đã bị cả hai người "cự tuyệt", rốt cuộc phải chết
trong nỗi cô đơn.

Cậu chỉ là người thừa thôi.

Lòi nói ấy đã như mũi tên bắn ra mất rồi.

Thầy Oshinari nắm chặt đôi khuyên tai bằng cả hai tay, rồi áp lên đầu.

Một giọng nói vô hồn đến rùng mình thoát ra từ đôi môi khô ráp của thầy.

"Nhưng tôi phải gánh vác làm sao đây? Kai đã chết rồi, làm sao có thể

đảo ngược được..."

Hitomi đang nhìn màn hình khóc đột ngột quay ngoắt về phía thầy.

Nhìn thấy dáng hình đã chìm xuống đáy sâu tuyệt vọng của thầy, sắc mặt
cậu ấy tái xanh thấy rõ, cả môi, vai và hai tay đều run rẩy. Thầy và Hitomi
phải gánh vác cùng một nỗi đau. "Làm sao có thể đảo ngược được...", lời
thầy rên rỉ cũng như một câu thần chú trói buộc cậu ấy. Và thầy lại nói tiếp
bằng một giọng vừa trầm vừa thều thào.

"Đến cả Tiên sinh trong Nỗi lòng cũng chỉ biết đau khổ tột cùng... hối

hận, rồi tuyệt vọng... sống không ra thể thống con người... và rồi cuối cùng
cũng chỉ còn đường chết đi... Có lẽ... tôi cũng nên chết đi chăng?"

Hitomi trợn tròn mắt cứng đờ như người bị đóng đinh lên cây thập giá.

Chúng ta sẽ không bao giờ được tha thứ... - ý nghĩa ẩn sau lời thầy nói như
đóng một dấu ấn của tội đồ vào tim Hitomi.

Lúc ở trên sân thượng thầy cũng nói những điều tương tự. Lần đó là

cố ý, còn lần này là vô ý, nhưng lần nào cũng đẩy Hitomi vào đường cùng!
Lại còn làm tổn thương cậu ấy! Từ cổ họng đến tận đỉnh đầu tôi nóng ran,
tôi đứng phắt dậy thét lên với thầy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.