LỄ TỐT NGHIỆP CỦA CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG TẬP SỰ - Trang 223

"Vào thời điểm trước khi em ấy mất, những người hàng xóm đã nghe

thấy tiếng cô bé khóc thét lên... Quần áo cô bé rối bời, trên đầu gối đầy vết
xước sát do ngã sấp, còn trên ngực và cổ họng..."

"...!"

Thầy rên rỉ. Anh Konoha cũng dừng nói. Hai vai thầy run lên nhè nhẹ,

răng hàm nghiến vào nhau kèn kẹt. Tôi nhớ lại những lời thầy đã thét lên
trên sân thượng, cùng biểu cảm đen tối hàn ngập sát khí ấy, và thấy sống
lưng mình lạnh toát.

"Đáng nguyền rủa... Khốn nạn... Tại sao... Một đứa trẻ yếu đuối, ngây

thơ đến như thế... Sao có thể khốn kiếp đến vậy..."

Không lẽ nào bác của thầy đã...! Không, lúc đó em ấy mới có năm tuổi

thôi mà. Và lại còn là cháu của bác ấy, có quan hệ máu mủ nữa...

Mặt Hitomi cũng tái xanh. Những mạch máu dồn lên mắt thầy, thầy

thều thào nói tiếp.

"... Đang chơi cùng nhau thì tự nhiên con bé nổi quạu chạy đi mất...

Ông bác ấy dám trơ tráo nói với tôi như thế... Em gái tôi là một đứa trẻ rất
ngoan, bình thường chỉ ngồi chơi búp bê một mình trong phòng... Gã đàn
ông ấy, đến cả Kai cũng không tha..."

Sống lưng tôi đột ngột lạnh toát.

Tại sao thầy lại đến thăm nhà người bác, chỉ một tuần sau khi Kai

được nhận nuôi? Không lẽ thầy lo lắng không biết liệu cậu ấy có gặp phải
bi kịch giống như em gái mình? Và rồi linh cảm ấy đã đứng, Kai đẩy ông
bác ra để vùng chạy, thế là ông ta ngã cầu thang...

Tôi không muốn nghĩ thêm nữa. Có lẽ cả Hitomi cũng đang tưởng

tượng giống như tôi, dựa trên những điều mà thầy vừa mới thì thào. Cậu ấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.