LỄ TỐT NGHIỆP CỦA CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG TẬP SỰ - Trang 249

Chẳng phải sẽ chỉ càng buồn bã hơn thôi sao?

Bởi vì không thể nào sở hữu nỗi lòng của nhau, cũng không thể thấu

hiểu nhau hoàn toàn được.

Vì vậy nên tớ chỉ muốn chấm dứt nỗi cô đơn này.

Suốt cả cuộc đời, tớ đã một lần gặp được người mà mình tin tưởng,

vậy là đã quá vui sướng rồi. Chỉ một lần duy nhất mà thôi, tớ đã tin vào
một tương lai hạnh phúc, có tớ, cậu và thầy. Chỉ cần ba người được ở bên
nhau, cười nói với nhau, vậy là tốt đẹp hơn tất cả.

Đó là cảm giác tuyệt vời nhất trên đời, toàn thân như tràn ngập một

cảm giác ấm áp, như niềm vui vô hạn trong trái tim. Để gửi được thông
điệp cho cậu và thầy, tớ đã tham gia đoàn làm phim, đã nhìn về phía máy
quay chỉ một khoảnh khắc thôi, và đã lần đầu tiên được cười - chỉ cần như
vậy là đã quá hạnh phúc.

Ôi, cuối cùng tớ đã có thể cười.

Có lẽ tớ được sinh ra chỉ để nếm trải niềm hạnh phúc này chăng?

Những bông tuyết tớ làm cho rơi khi ấy trắng muốt, nhẹ nhàng và vô

cùng ấm áp.

Tớ sẽ nắm chặt những bông tuyết ấy lúc ra đi. Làm vậy hẳn sẽ không

cô đơn nữa.

Được gặp Hitomi và thầy... gặp Ryosuke quả là điều may mắn.

Nếu một ngày cậu tìm thấy lời bộc bạch này, thì xin hãy truyền tải đến

cho thầy, những điều mà kẻ chỉ biết rụt rè, nhút nhát, thì thào là tớ đã không
thể nói được. Rằng tớ vui vì đã được tin vào hai người, vì đã được làm
tuyết rơi. Rằng tớ cảm ơn thầy vì đã chìa tay đón nhận tớ ngày hôm đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.