LỄ TỐT NGHIỆP CỦA CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG TẬP SỰ - Trang 95

"... Là kỷ vật của em gái tôi."

"A..."

Thầy ngẩng mặt lên u ám rồi đi sang phòng bên, mở ngăn trên cùng tủ

để đồ và lấy ra một thứ gì đó. Rồi thầy quay lại và đưa nó cho tôi xem.

Thứ đang ở trong lòng bàn tay tương đối trắng trẻo và đẹp so với tay

đàn ông ấy, là một cái cặp tóc hình con mực bọc trong miếng lụa màu xanh
nhạt. Trên con mực có nạm mấy viên đá màu bảy sắc cầu vồng, và ở đuôi
nó là một cái then để giữ cho tóc không tuột ra. Đúng là con gái lớn mà đeo
cái này thì nhí nhảnh quá mức thật, kiểu gì cũng bị người ta chê cười.
Nhưng nếu cho trẻ con đeo thì hẳn là sẽ đáng yêu lắm.

Cùng với cái kẹp tóc, thầy còn cho tôi xem ảnh của em gái mình.

Trong bức ảnh một cô bé mặc đồng phục trường mẫu giáo đang nắm tay
thầy mặc bộ đồng phục cấp ba, nở nụ cười vui vẻ. Mái tóc cô bé màu hạt dẻ
ngắn đến gần ngang vai, vừa suôn mượt vừa mềm mại. Từ hồi ấy thầy đã
đeo kính rồi nhưng vẫn còn trẻ hơn bây giờ và ra dáng trí thức, khóe miệng
giãn ra hơi mỉm cười. Đó không phải là nụ cười lặng lẽ thoáng buồn bã tôi
vẫn thường hay nhìn thấy, mà là một nụ cười thật sự, thỏa mãn và hạnh
phúc.

"Em gái thầy đáng yêu thật đấy ạ. Năm nay em ấy bao tuổi rồi?..."

Đang hỏi dò câu tôi đã thấy lồng ngực mình lạnh toát. Hồi nãy thầy

vừa bảo đây là kỷ vật của em gái mình. Nếu như vậy thì em ấy đã...

"Xin lỗi, em lại nói chuyện không đâu nữa rồi."

Nhìn tôi tiu nghỉu, thầy nhẹ nhàng lắc đầu, rồi cười buồn bã.

"Không sao đâu. Đây là ảnh hồi em gái tôi bốn tuổi. Bức ảnh này chụp

ngay trước khi cha mẹ tôi mất, rồi năm sau thì nó cũng..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.