LỄ TỐT NGHIỆP CỦA CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG TẬP SỰ - Trang 96

Nói nửa chừng mắt thầy cụp xuống vì đau thương, mặt cúi gằm. Nhìn

thầy nghiến răng, hai vai run lên nhè nhẹ, tôi có thể cảm nhận được nỗi đau
mất đi người em gái ấy phải khủng khiếp đến mức nào.

Nhưng tại sao mới có năm tuổi mà em ấy đã ra đi? Là vì bệnh à? Hay

là do tai nạn?

Dù lý do có là gì chăng nữa, thì nỗi đau của người ở lại cũng không

thay đổi.

"Cái kẹp tóc này... hẳn là thứ rất quan trọng với thầy."

"Ừ."

Thầy nhìn xuống chiếc kẹp tóc trong tay mình, rồi nhìn xa xăm.

"Mỗi lần ngắm nhìn nó... tôi lại nhìn thấy hình bóng của em gái. Nó

đang đeo kẹp tóc sau đầu, hát lên bằng cái giọng trong trẻo ấy... Những lọn
tóc cứ mượt mà tung bay, và nó cười phá lên vui sướng, hoan hỉ biết mấy..."

Trong mắt thầy tôi có thể thấy một tình yêu tỏa sáng ấm áp, dần dần

lan rộng ra như cầu vồng sau mưa. Ôi, khuôn mặt thầy bây giờ mới hiền từ
làm sao. Chắc chắn thầy đang nhớ về ngày xưa. Tôi lại nhớ trước kia thầy
có nói, thầy coi Hitomi như là em gái của mình. Có khi thầy đã nhìn thấy
hình ảnh đứa em đã mất của mình trong cậu ấy. Nếu như vậy thì tôi lại càng
chắc chắn hơn, rằng thầy không thể làm gì khiến Hitomi tổn thương được.

Nhưng rồi nhớ lại những lời của Hitomi - rằng cậu ấy sẽ "không bao

giờ tha thứ" - một nỗi đau sắc lẻm lại râm ran trong lồng ngực tôi, cảm xúc
bẽ bàng ấy làm tôi thấy khó thở. Tại sao tôi cảm thấy rằng Hitomi căm ghét
thầy đến như vậy? Giữa cậu ấy, thầy và Kai, rốt cuộc đã có bi kịch gì xảy
ra? Nhìn xuống con mực trong lòng bàn tay mình, biểu cảm của thầy càng
lúc càng u ám.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.