LÊN GÁC RÚT THANG - Trang 140

kiện cho người ta chấp nhận rủi ro lớn hơn, một điều rất cần thiết ở những
ngành hiện đại quy mô lớn. Ví dụ, trong những năm 1705-1706, ở Anh đã
có những biện pháp nhằm tạo điều kiện cho liên doanh phá sản giữ lại 5%
tài sản và thậm chí hủy bỏ một số khoản nợ trong tương lai nếu người cho
vay đồng ý.

[372]

Tuy nhiên, cho đến giữa thế kỷ XIX, luật phá sản của Anh vẫn còn nhiều

thiếu sót, nếu xét theo tiêu chuẩn hiện nay. Khi đó, việc phục hồi sau khi phá
sản là đặc quyền của rất ít doanh nhân, trách nhiệm truy tố là quyền chủ nợ
và trong nước cũng không có một hệ thống thống nhất. Cũng có nhiều vấn
đề liên quan đến việc xóa nợ, chỉ có chủ nợ mới có quyền xóa nợ, tòa án
không có quyền này, điều đó đã tước đi cơ hội của nhiều doanh nghân trong
việc khởi nghiệp lại từ đầu. Ngoài ra, còn vấn đề thiếu chuyên nghiệp và xu
hướng tham nhũng trong số các thành viên hội đồng phá sản.

[373]

Thời Victoria đã chứng kiến một loạt cải cách về luật phá sản, bắt đầu với

việc thành lập Tòa án Phá sản vào năm 1831. Trong tu chính năm 1842, xóa
nợ trở thành quyền của tòa án chứ không còn là quyền của chủ nợ, việc này
đã tạo điều kiện cho những người đã phá sản có cơ hội thêm một lần nữa.
Nhưng, mức độ bao phủ của luật này vẫn bị hạn chế cho tới năm 1849, khi
nó được áp dụng cho bất kì người nào kiếm sống bằng cách “tạo ra sản
phẩm hay hàng hóa”.

[374]

Ở Mỹ, những bộ luật phá sản đầu tiên được mô

phỏng theo luật của Anh (luật hữu hảo với chủ nợ của Anh) và được quản lý
theo bang. Nhưng cho đến cuối thế kỷ XIX, chỉ một vài bang có luật phá sản
và các luật này cũng thay đổi theo bang. Nhiều luật phá sản liên bang được
thông qua trong thế kỷ XIX (các năm 1800, 1841 và 1867), nhưng chỉ tồn tại
trong thời gian ngắn vì những khiếm khuyết của nó và sau đó đã bị hủy bỏ
vào năm 1803, 1841 và 1878, tương ứng. Ví dụ Luật năm 1800 đã xóa các
khoản nợ mà nhiều người đã mắc phải trong dự án xây đường cao tốc và đầu
cơ đất đai vào cuối những năm 1790 và chính sự trợ giúp này đã dẫn đến
những vụ đầu cơ mới. Luật năm 1841 bị chỉ trích vì chỉ trao cho chủ nợ 10%
điền sản, mà phần lớn trong số đó lại bị dùng để chi trả cho phí hành chính
và tòa án. Luật này cũng bị phê phán vì quy định rằng tài sản phải được bán

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.