LỆNH TRUY NÃ ĐÔNG CUNG- ÁI PHI ĐỪNG VỘI TRỐN! - Trang 1194

Nghĩ tới nghĩ lui cũng không ra, Thường Hy thở dài nói: “Trước hết

không cần nghĩ nữa, có nghĩ cũng chỉ mất công, đợi sau khi ra khỏi đây rồi
tính tiếp!”

Thường Hy vừa nói vừa chậm rãi đứng dậy, vịn vách đã xuyên qua mấy

khe lá mà nhìn ra bên ngoài. Sắc trời bắt đầu tối, không biết đến bao giờ
mới có người đến cứu viện, nghĩ đến đây nàng cũng có chút chán nản, xoay
người nói: “Huynh đợi ở đây một lát đi, ta xem xét chung quanh xem có
sơn động gì không, ở lâu chỗ này cũng không phải là một ý kiến tốt, tối nay
chỉ sợ phải qua đêm ở chân núi rồi!”

Chuyên Tôn Nhạc Đan gật gật đầu nói: “Nàng cẩn thận một chút, những

người đó không biết lúc nào lại quay lại, bảo vệ tính mạng mới là quan
trọng.”

Thường Hy cười nhẹ nói: “Huynh yên tâm đi, ta sẽ cẩn thận!”

Thường Hy đem cửa khe đá nới rộng một chút cành cây đi ra ngoài, sau

đó lại khôi phục về nguyên dạng rồi mới nhẹ nhàng bước đi. Ở bốn phía
tìm kiếm khiến cho nàng tìm thấy một sơn động nhỏ, chỗ này không tính
lớn lắm nhưng để cho hai người dung thân vậy cũng là đủ rồi. Hơn nữa cửa
động có thảm thực vật tương đối rậm rạp, kín đáo khiến cho Thường Hy hài
lòng, theo đường cũ trở về, một hồi lâu mới đỡ Chuyên Tôn Nhạc Đan đi
ra, từng bước dời đến sơn động kia.

Chuyên Tôn Nhạc Đan vì cứu Thường Hy cho nên vết thương của hắn

nặng hơn nàng rất nhiều, ngay cả đi bộ cũng có chút khó khăn. Thường Hy
rất đau lòng, đỡ hắn dựa vào vách tường ngồi xong mới lên tiếng: “Ta bây
giờ đi tìm nước uống, thuận tiện thăm dò một chút, bây giờ trời tối rồi chắc
sẽ không có việc gì!”

Chuyên Tôn Nhạc Đan không yên lòng, kéo ống tay áo Thường Hy nói:

“Ta chưa khát, không cần vội. Bên ngoài rất nguy hiểm, ta không an tâm!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.