Tiêu Vân Trác hết ý kiến, cuối cùng hỏi: “Đồ nhái cao cấp cũng tốn tiền,
hơn nữa tìm một lúc nhiều đồ nhái tinh xảo như vậy chỉ sợ cũng khó!”
“Cái này thì không lo, ta chỉ cần mở miệng, ngày hôm sau nhị ca sẽ cho
người mang tới.” Thường Hy cảm thấy có một ca ca thừa kế gia nghiệp
tương đối tốt, tiêu tí tiền, mua đồ gì đó cũng dễ dàng. Cha của nàng cũng
thật xảo quyệt, biết tham chính không thể cứ tiến lên như ong vỡ tổ liền tìm
cho mình một con đường lui. Dù sao tham chính cũng cần rất nhiều tiền,
phải có một nhi tử thay bọn họ lo lắng về mặt này. Nghĩ tới đây nàng lại
càng thêm bội phục sát đất cha mình.
Tiêu Vân Trác quyết định từ nay về sau không hỏi vấn đề ngu ngốc như
vậy nữa. Hôm nay hai người kia ở đây cãi nhau cũng liên lụy đầu óc hắn
trở nên có vấn đề, biết rõ Ngu gia chuyên kinh thương không gì không
thiếu còn hỏi chuyện ngây thơ như vậy. Thật đúng là khiến Thái tử một
nước như hắn cảm thấy xấu hổ!
Trong phòng hỗn độn một mảnh không chịu nổi, đoán chừng cho người
dọn dẹp không hết một buổi chiều là không xong. Chậc chậc, chiến tích quả
nhiên huy hoàng. Thường Hy đỡ eo đứng lên, Tiêu Vân Trác vội vàng dìu
lấy tay của nàng, nói: “Nàng chậm một chút, cẩn thận dưới chân, hai người
này có phải tính toán phá hủy Đông cung của ta hay không?”
“Phá hủy Đông cung thì chưa đến nhưng ta nhìn phá hủy căn phòng này
là có thể!” Hai người một hỏi một đáp, thanh âm không cao không thấp
nhưng vừa vặn để cho đôi vợ chồng đang hăng hái kia nghe được. Trong
phòng nhất thời an tĩnh lại, Lệ Bình nhìn xung quanh một cái lộ ra một tia
quẫn bách, nàng quên mất đây là nhà của người khác! Tiêu Vân Thanh ruột
ngựa trong nhất thời còn chưa suy nghĩ được nhiều như vậy, chẳng qua chỉ
thờ phì phò xoay người sang bên không thèm nói câu nào, nhìn ra được sắc
mặt hắn thật không tốt.