trong lòng âm thầm cầu nguyện vạn sự đừng xảy ra chuyện gì nếu không
cái đầu của bọn họ cũng không giữ được.
……………………………………………
Minh Sắt len lén từ đằng sau cửa sổ đi vào vốn là muốn nghe trộm huynh
đệ hai người trong lúc tâm sự sẽ nói cái gì, ai biết lại để nàng nhìn thấy một
màn như vậy, thật bị hù dọa muốn chết! May là Thường Hy không có ở đây
nếu không chỉ có muốn ngất đi.
Để tiện cho huynh đệ bọn họ tâm sự, thái giám cung nữ hầu hạ đều bị
đuổi ra ngoài, đại điện to lớn cũng chỉ có Tiêu Vân Triệt và Tiêu Vân Trác.
Trên bàn tròn bằng gỗ đỏ khắc hoa đặt rượu và thức ăn, hai người cũng đã
uống có bảy tám phần say. Vừa mới bắt đầu không khí còn rất tốt nhưng
sau đó lời lẽ lại từ từ có chút sắc bén. Nguyên nhân rất đơn giản, núp phía
sau rèm Minh Sắt nghe được rõ ràng, tất cả là bởi vì nhắc đến Thường
Hy…
“… Rõ ràng ta so với ngươi thích nàng sớm hơn, tại sao đến cuối cùng
nàng lại trở thành người của ngươi? Ngươi dám nói ngươi không có động
tay động chân? Đánh chết ta cũng không tin!” Tiêu Vân Triệt uống rất
nhiều rượu, thoạt nhìn không biết mình đang nói cái gì, thần sắc có chút
oán giận.
“Nhị ca, ngươi nói chuyện thì chú ý điểm, Thường Hy bây giờ là Thái tử
phi của ta, tục danh của nàng ngươi cũng có thể tùy tiện gọi hay sao?” Tiêu
Vân Trác có chút không vui, cái khác có thể nhịn, duy chỉ có hắn không
thích người khác mơ ước tới Thường Hy.
“Những năm này ta luôn đi theo sau mông ngươi, vì ngươi bày mưu tính
kế, vì ngươi ngăn mưa cản gió, vì ngươi mà chịu bao nhiêu uất ức… Những
thứ này ngươi không phải không biết nhưng tại sao phụ hoàng lại vẫn thiên
vị ngươi? Biết rõ ta thích Thường Hy nhưng vẫn đưa nàng đến Đông cung,