Ngũ Hải lúc này mới cười đuổi theo Tiêu Vân Trác. Hắn vừa đi, không
khí bên này lập tức liền buông lỏng xuống, cả một nhà mấy người đều đem
Thường Hy vây quanh dày đặc.
Ngu phu nhân kích động lôi kéo tay nữ nhi của mình, trên trên dưới dưới
quan sát không ngừng. Ba huynh đệ Ngu Thụy Lân, Ngu Thụy Hòa và Ngu
Thụy Minh nhìn Thường Hy cũng là khuôn mặt tươi cười. Thường Hy xinh
đẹp vô song, dung mạo xuất chúng, ba vị thiếu gia Ngu gia cũng là rồng
trong biển người, ai cũng dáng vẻ bất phàm, đặc biệt Ngu Thụy Lân là xuất
chúng nhất, dáng dấp cùng Thường Hy cực kỳ giống nhau. Người một nhà
gặp mặt tất nhiên là vui mừng vô hạn, dù sao ở bên ngoài nói chuyện không
có phương tiện, vì vậy tất cả liền tiến vào sảnh nhỏ phía sau.
Thường Hy đem tình hình sau khi mình vào cung đại khái mà kể lại một
lần, đến đoạn mấu chốt cả nhà đều là khẩn trương không dứt. Chương Tứ
Thần cả người cứng ngắc, khuôn mặt lo lắng, mặc dù bây giờ Thường Hy
đang yên ổn ngồi bên cạnh nhưng là trong lòng hắn vẫn cảm thấy khó chịu
như bị kim đâm. Từ nhỏ hắn đã biết nữ nhi Ngu gia tương lai muốn vào
cung, ý niệm bao nhiêu lần muốn câu hôn đều phải đè lại, bởi vì hắn biết,
bất kể là Ngu gia hay Chương gia, cho dù phú quý, tiền tài không thiếu
nhưng cũng chỉ là thương hộ, nếu muốn thoát khỏi địa vị hèn mọn này chỉ
có thể bằng cách tiến vào sĩ đồ. Nhưng là đi vào sĩ đồ, vứt bỏ nghiệp buôn
bán làm quan, thi được một chức quan cũng là cực kỳ khó khăn, cho nên
không còn cách nào khác chỉ có thể hy vọng Thường Hy vào cung, vì tiền
đồ của Ngu gia mà trải đường trước.
Khi hắn nghe được Thường Hy ở trong cung có bao nhiêu phen nguy
hiểm, trong lòng thật là khó nhịn, ngay tiếp theo trên mặt cũng cực kỳ khó
nhìn, hắn vẫn luôn hy vọng Thường Hy đời này có thể được khoái lạc,
không âu không lo mà vui vẻ sống qua ngày.
Ngu Thụy Lân lặng lẽ vỗ tay Chương Tứ Thần, sau đó nhìn Thường Hy
cười nói: “Hy nhi, muội đột nhiên trở lại có phải hay không xảy ra chuyện