LỆNH TRUY NÃ ĐÔNG CUNG- ÁI PHI ĐỪNG VỘI TRỐN! - Trang 732

ấm chiếu rọi, giống như tất cả đều khoác lên nàng một tầng sắc thái thần bí.
Ánh mắt của nàng rất sáng, có thể sánh với ngôi sao sáng chói trên bầu trời.
Lông mày nàng cong cong, giống như vành trăng non treo đầu ngọn liễu.
Sống mũi rất nhỏ, chóp mũi nộn nộn vô cùng đáng yêu. Miệng của nàng
cũng nhỏ, thật là môi anh đào nhất điểm hồng!

Từ trong ánh mắt của nàng, nam tử kia đọc được một tia kinh ngạc,

thương tiếc… Để cho hắn có chút tức giận trong lòng, hắn không cần người
thương hại, chưa bao giờ cần!

Nghĩ tới đây nam tử có chút tức giận, xoay người rời đi nhưng không

ngờ tức giận lại khiến mình ho khan kịch liệt. Thường Hy chợt phục hồi lại
tinh thần, xách chéo quần chạy vào trong đình, quan tâm hỏi: “Anh làm sao
vậy rồi hả?”

Nam tử ho khan được một lúc mới chậm rãi dừng lại, thấy quan tâm trên

mặt Thường Hy cũng không phải là giả, tựa hồ là xuất phát từ trong lòng,
thần sắc lúc này mới có chút hòa hoãn, thản nhiên nói: “Không sao, đa tạ
cô nương quan tâm.”

Thanh âm của hắn rất nhu, xen lẫn một khẩu âm không thuộc về nơi này.

Thường Hy khẽ nhíu mày, bật thốt lên hỏi: “Anh không phải là người nơi
này?”

Thần sắc nam tử kia cứng đờ, vẻ mặt nhất thời trở nên có chút sa sút tinh

thần, liếc nhìn Thường Hy một cái, phòng bị nói: “Cô là ai? Cung nữ ở
đâu?”

Thường Hy mặt mày khẽ cong, cười nói: “Tôi là cung nữ Đông cung,

vậy anh là người nơi nào?”

Đông cung? Trong mắt của nam tử thoáng qua một tia kinh ngạc, cẩn

thận suy nghĩ, ngay cả ho khan đều quên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.