Nói xong Thường Hy lại khóc nữa. Thật ra thì Thường Hy cố ý nói như
vậy là để cho bọn họ tin tưởng Thái tử gia thật sự đã đi ra ngoài, mục đích
chính là để bọn họ mau chóng rời đi. Thường Hy biết Tiêu Vân Bác cùng
Tiêu Vân Dật vô luận thế nào cũng sẽ không nói rõ ràng chuyện này trước
mặt Tiêu Vân Trác, nếu không mặt mũi của bọn họ để ở nơi nào? Thường
Hy cố tình khiến cho mình trở nên đáng thương, giống như tùy thời có thể
mất đầu chính là vì muốn tăng thêm tính chân thật của việc Tiêu Vân Trác
không có ở đây, để cho người khác thấy được Thường Hy rất sợ Tiêu Vân
Trác quay trở lại sẽ trách phạt nàng. Đây cũng là nước cờ vô cùng kín đáo
rồi, mặc dù có phải rẽ qua vài bước ngoặt nhưng cuối cùng cũng đại công
cáo thành.
Quả nhiên khi nghe nói như thế thì Tiêu Vân Bác cùng Tiêu Vân Dật vội
vàng kiếm cớ rời đi, bộ dáng hơi có chút chật vật, hơn nữa chuyện ngày
hôm nay có rất nhiều người chứng kiến, miệng người nói xói chảy cả vàng,
giả cũng thành thật!
Thường Hy nhìn thân ảnh hai người biến mất trong tầm mắt, trong lòng
mặc dù thở phào nhẹ nhõm nhưng là vẫn còn phải đối phó với Tiêu Vân
Triệt và Tiêu Vân Thanh. Nàng tuyệt không dám buông lỏng, khom lưng
hành lễ đối với Tiêu Vân Thanh nói: “Đa tạ Tam hoàng tử đã bênh vực lẽ
phải, ngày khác Thường Hy nhất định sẽ tự mình tới cửa bái tạ!”
Chân tay Tiêu Vân Thanh có chút luống cuống nhìn Thường Hy, hắn lại
không thể ngay trước mặt Tiêu Vân Triệt thừa nhận mình vừa mới nói láo,
nhưng lại không thể trực tiếp thẳng thắn nhận lời cảm ơn của Thường Hy,
thật là đau khổ bội phần, vò đầu bứt tai một phen mới lên tiếng: “Chỉ là
chuyện nhỏ không cần để ở trong lòng. Kia ta còn có chuyện, không thể
chờ Tứ đệ trở lại, cáo từ!”
Nhìn bộ dáng gần như chạy trối chết của Tiêu Vân Thanh, Thường Hy
không nhịn được bật cười, thật sự là nước mắt vẫn còn vương mà lúm đồng
tiền đã mở, một bộ sương thu đọng trên lá liễu khiến cho cho tâm hồn Tiêu