Lần này Trịnh Thuận lại lắc đầu một cái, bật cười nói: “Ngu Thượng
nghi, thời điểm ta tiến cung thì Vân Thanh cô cô đã vào cung được hơn
chục năm rồi, ta nào biết a!”
“Cũng đúng, ngài xem ta thật sự là bị váng đầu rồi!” Thường Hy cười
cười nói, nhưng trong lòng chung quy lại cảm thấy bất an, Vân Thanh này
khiến người ta càng nghĩ càng đau đầu.
Trịnh Thuận nhìn Thường Hy ngẩn người, thuận miệng nói: “Ta đi xem
trước một chút xem đồ ăn khuya của Thái tử gia chuẩn bị đến đâu rồi. Giờ
này Thái tử gia còn chưa trở lại chắc hẳn đã ăn tối ở bên ngoài rồi!”
Thường Hy gật đầu một cái, mình cũng đứng dậy nói: “Cùng đi ra ngoài
đi, ta hái được một ít cánh hoa, lúc này đem đi pha trà cho Thái tử gia
dùng…”
Hai người vừa nói vừa đi ra khỏi phòng. Đến cửa, Trịnh Thuận rẽ đi về
lối phòng bếp, Thường Hy thế nhưng không có bước vào phòng trà mà
ngược lại tiến vào hành lang, biến mất trong bóng đêm mờ mịt.
Ra khỏi cửa Đông cung, qua kiền môn, Thường Hy khoác áo choàng một
đường bước nhanh tới cung của Lệ Bình. Mấy ngày nữa Lệ Bình sẽ phải
xuất cung rồi, thừa dịp nàng còn chưa có xuất cung, Thường Hy muốn nhờ
nàng tra rõ lai lịch của Vân Thanh. Lệ Bình không tiện ra mặt nhưng là
Tam hoàng tử có thể ra mặt, chỉ hơi nhấc miệng nói là Vân Thanh đụng
phải Tam hoàng tử, Thường Hy tin rằng với lòng dạ của Hoàng quý phi thì
ngay cả tổ tông mười tám đời của Vân Thanh cũng có thể tra ra rõ ràng.
Đúng như Thường Hy đoán, Lệ Bình quả nhiên sảng khoái đáp ứng, chỉ
có Tam hoàng tử vẻ mặt đau khổ nhìn Thường Hy, cắn răng nghiến lợi nói:
“Chúng ta đều sắp xuất cung rồi cô còn muốn đến gây phiền toái, đang êm
đẹp đi điều tra Vân Thanh làm cái gì, còn để cho ta nói dối mẫu phi. Ngu
Thường Hy đời trước ta nợ cô đó a?”