đất trống hoang vu, sinh trưởng một ít cỏ dại không tên, khung cảnh vô
cùng tiêu điều.
Từ xa nhìn lại đang có không ít người lúi húi bận rộn, không ngừng
chuyên chở đất đá đi ra. Thường Hy biết đây là đang khai phá núi để tìm
kiếm mạch ngọc.
Nhìn thấy bọn họ tới, Ngu Thụy Lân liền đi tới đón, đang muốn hành lễ
lại nhìn thấy Thường Hy, cho nên bị hù dọa đến giật mình, không khỏi cả
kinh nói: “Hy nhi, làm sao muội lại ăn mặc thế này?”
Thường Hy nhìn thấy đại ca vẫn còn bình an nguyên vẹn đứng tại đây,
trên khuôn mặt rốt cục mới lộ ra nụ cười vui vẻ, tiến lên kéo cánh tay của
hăn nói: “Muội khẩn cầu Thái tử gia dẫn muội tới đây. Muội muốn xem đất
hoang kia thực ra là có bộ dáng gì?”
“Hồ nháo! Muội là người trong cung, sao có thể tùy tiện xuất cung? Đây
không phải là cho Thái tử gia thêm phiền toái sao?” Ngu Thụy Lân nhẹ
giọng trách cứ, bởi vì nội thị không cho phép là không thể xuất cung.
“Không sao, ta dẫn nàng ra, tự nhiên sẽ đem nàng trở về.” Tiêu Vân Trác
tiến lên một bước nói.
Thường Hy bĩu môi một cái, đi tìm Ngu Thụy Minh và Ngu Thụy Hòa,
kêu nhị ca, tam ca một tiếng giòn giã. Người một nhà gặp mặt là cực kỳ vui
mừng, buồn bực trong lòng lập tức xua tan hết.
Nói được vài câu, Tiêu Vân Trác lại hỏi: “Lệ tướng quân đâu?”
Ngu Thụy Lân vội vàng bẩm báo: “Lệ tướng quân bị thương, đang nằm
băng bó ở đằng kia.”
“Bị thương? Đã có chuyện gì xảy ra?” Tiêu Vân Trác vừa hỏi vừa nhanh
chóng bước đến.