LỊCH SỬ BÍ MẬT ĐẾ CHẾ HOA KỲ - Trang 201

nghiệt khác, ông ta ném sự thất vọng vào những nơi gần mình nhất, những
mục tiêu không thể tự vệ được, đó là những người Palestine.

Smiley chở tôi về khách sạn. Tôi mời ông ta ăn tối nhưng ông ta nói rằng
mình còn có việc khác phải làm. Khi chúng tôi bắt tay chào nhau, ông ta
nắm chặt tay tôi và nói: “Tôi hy vọng rằng anh sẽ không làm tôi thất vọng.
Tôi không phải là người bi quan. Tôi biết rằng cuối cùng chúng ta sẽ thắng.
Chúng ta phải thắng. Hồi giáo là một tôn giáo giả dối, thiếu lương tâm và
tâm hồn. Hãy tưởng tượng nếu sự công bằng giữa anh với những người
theo đạo Cơ đốc không còn! Thì đó là loại tín ngưỡng gì chứ?”

Một mình ăn tối tại khách sạn, tôi đã suy nghĩ về những lời nói sau cùng
đó. Thời gian của tôi tại Beirut đã cho tôi thấy những xung đột về văn hóa,
đặc biệt là về tín ngưỡng, chính là nguyên nhân của rất nhiều vấn đề ở khu
vực Trung Đông, mặc dù đó không hoàn toàn là gốc rễ của vấn đề. Tôi biết
rằng nhà thờ Thiên chúa giáo tổ chức các cuộc Thập tự chinh là để chống
lại cái mà họ gọi là “lực lượng Hồi giáo xấu xa”. Tuy nhiên, tôi cũng biết
rằng hậu quả của các cuộc xung đột đó là tỷ lệ thất nghiệp cao và là nguồn
gốc bùng nổ cho các cuộc nổi loạn và tầng lớp quý tộc tiến hành các cuộc
Thập tự chinh là để lôi kéo những người đang nổi loạn vào và đưa họ đi
xâm chiếm những vùng đất mới xâm chiếm. Tôi thực sự choáng váng trước
cách nhìn của Smiley về đạo Hồi và những gì tôi được nghe ở Indonesia
trước đó vài tháng.

Sống ở thành phố miền núi Bandung của Tây Giava, tôi đã kết bạn với một
chàng trai trẻ tên là Rasy. Mẹ anh quản lý khu nhà nghỉ mà tôi và các nhân
viên của MAIN lưu lại. Rasy đã giới thiệu tôi với rất nhiều bạn học đại học
của anh. Một tối, họ đưa tôi tới dalang . Một con rối là hình Richard Nixon
còn con kia tôi đoán là Henry Kissinger . Cả hai đang đứng cạnh một tấm
bản đồ khu vực Trung Đông và miền Viễn Đông; mỗi quốc gia ở khu vực
này đều được treo vào chiếc móc tương ứng với vị trí của mình trên bản đồ.
Nixon nhấc từng nước một ra khỏi chiếc móc và nhét chúng vào mồm. Mỗi
lần nhấc một quốc gia ở Trung Đông lên, ông ta đều nếm nó và kêu lên
những tiếng như là, “Đắng quá! Đồ rác rưởi! Chúng tao không cần những

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.