LỊCH SỬ BÍ MẬT ĐẾ CHẾ HOA KỲ - Trang 213

chiếc ghế sang trọng: “Tôi đã thay đổi ý định, tôi nghĩ nơi này có vẻ riêng
tư hơn là phòng của tôi”.

Ông quay lưng lại và bước tới một vật được treo trên tường. Đó là bản đồ
thế giới phát sáng với một đường parabol sẫm màu chuyển động dọc để
đánh dấu nơi nào ngày đang chuyển sang đêm. Trước đó, có một lần, tôi đã
từng nhìn thấy căn phòng này. Lúc đó, tôi đã thấy thư ký riêng của Mac
Hall mở khóa và đứng canh chừng kín đáo bên ngoài.

Rich chỉ vào đỉnh trên cùng của lục địa châu Phi: “Đây là Ai Cập” và quay
sang nhìn thẳng vào mặt tôi: “Tôi biết anh rất thích thú và tò mò trước
những gì anh chàng USAID kia nói. Bây giờ, tôi muốn chắc chắn rằng anh
biết được phần lịch sử thật sự. Tôi hiểu rằng anh là người khá sắc bén, biết
rõ được thực chất chúng tôi đang làm những gì. Anh sẽ sớm được tới Ai
Cập và sau đó là Kuwait, Iraq và Saudi Arabia”. Ông dừng lại một lúc, để
cho điều mình vừa nói ngấm vào tôi, được tôi đón nhận đầy đủ nhất, cảm
giác rùng mình khi nghe tên của những quốc gia trên và biết rằng mình sẽ
được tới đó, tạo cảm hứng cho tôi. “Tất nhiên, anh biết rõ rằng công việc
của chúng ta không chỉ dừng lại ở vẻ bề ngoài của nó, hay ở những hợp
đồng tầm cỡ quốc gia”. Ông nghiêng người và nhìn chằm chằm vào tôi:
“Đúng không?”

“Vâng, thưa ngài. Tôi hoàn toàn hiểu điều đó”.

“Tốt. Tôi chưa bao giờ là hiệp sĩ, vì vậy, tôi không phải là ”ngài”. Tên tôi là
George”.

Tôi chỉ có thể mỉm cười, tự hỏi liệu mình có thể gọi như vậy với ông hay
không, nhất là khi đối diện với ông.

“Vâng, được ạ”. Tôi nói.

Ông dùng ngón tay của mình gõ nhẹ lên chiếc bản đồ: “Anh đã được cho
biết về tổ chức Anh em Hồi giáo chứ?”.

“Vâng”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.