LỊCH SỬ BÍ MẬT ĐẾ CHẾ HOA KỲ - Trang 232

Đi được khoảng 45 phút, tôi dừng lại vì một nỗi sợ khiến tôi ngạc nhiên,
choáng váng. Có một luồng sáng đỏ rực rỡ, rơi xuống theo hình vòng cung
về phía cuối cầu tàu. Tôi đứng yên và nhìn theo, tự nói với bản thân mình
rằng nên chạy thật nhanh về khách sạn nhưng tính tò mò bướng bỉnh đã giữ
chân tôi lại đó. Tôi bước thêm bước nữa. Khi mắt tôi được định thần lại,
hình ảnh ma quái của một người đàn ông hiện ra. Tôi nâng điếu thuốc lên;
ánh sáng đỏ phía trên phản chiếu hành động của tôi. Anh ta cũng đang hút
thuốc như tôi. Có vẻ như anh ta đang bắt chước tôi. Tôi hạ thấp điếu thuốc
xuống, anh ta cũng làm theo. Tôi càng quan sát anh ta lại càng cảm thấy tò
mò hơn. Nỗi sợ hãi của tôi đã được xua tan. Chắc chắn rằng một tên trộm
sẽ không xới tung đến tận cuối cầu tàu để tìm kiếm nạn nhân của mình.
Vậy anh ta là ai? Ngay lập tức tôi nghĩ đến những người Nga. Nhưng sao
một trong số họ lại ở đây, giữa đêm hôm như thế này?

Tôi tiếp tục, cố ý thay đổi bước chân của mình. Tôi muốn thể hiện sự quyết
tâm và sức mạnh của mình. Đến khi cách anh ta khoảng hơn 15 m, tôi bất
ngờ khi thấy anh ta cũng lo lắng về sự xuất hiện của tôi; tôi đi chậm lại.

Anh ta ho lên một tiếng.

Tôi dừng lại.

Sau đó anh ta bắt đầu nói, bằng tiếng Farsi hay Ảrập gì đó mà tôi không rõ
lắm.

Tôi nói rất chậm: “Tôi không hiểu”.

Anh ta đáp lại: “Người Mỹ. Anh là người Mỹ, đúng không? Tôi dám chắc
như vậy khi thấy cách anh đi và nghe trọng âm của anh. Tiếng Anh của tôi
cũng khá tốt”.

“Vâng, tôi là người Mỹ”.

Anh ta nói: “Tôi là người Thổ Nhĩ Kỳ. Cũng giống như anh, tôi đi du lịch,
tôi cũng ở khách sạn này. Anh đến gần đây đi”.

Tôi bước lại gần anh ta. Chúng tôi bắt tay nhau. Tên anh ta là Nesim. Anh
ta hút thuốc lá chứ không phải là xì gà. Nesim giải thích: “Tôi là giáo sư

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.