LỊCH SỬ DÂN TỘC MỸ - Trang 932

thiệp vào một hệ thống kinh tế mà ở đó lợi nhuận của tập đoàn đặt trên nhu
cầu của con người.

Không có phong trào quan trọng mang tầm quốc gia nào có thể đem lại sự
thay đổi triệt để, không có đảng dân chủ xã hội (hoặc xã hội chủ nghĩa dân
chủ) như đã tồn tại ở một số nước Tây âu, Canada và New Zealand. Nhưng
có hàng nghìn dấu hiệu về sự tức giận, về những tiếng nói phản kháng,
những hành động trên mọi miền nước Mỹ nhằm thu hút sự quan tâm tới
những lời kêu than từ sâu thẳm con tim, yêu cầu xóa bỏ bất công.

Thí dụ, tổ chức “Nhà thanh toán rác nguy hiểm của công dân” ở
Washington D.C, do nhà hoạt động Lois Gibbs và vợ thành lập vào thời kỳ
đầu của chính quyền Reagan, cho biết sẽ giúp 8 nghìn nhóm địa phương
trên khắp nước Mỹ. Một trong những nhóm này, ở Oregon, đã thực hiện
thành công hàng loạt vụ kiện, buộc Cơ quan Bảo vệ Môi trường phải hành
động với nguồn nước uống không an toàn ở hồ chứa Bull Run, gần
Portland.

Ở Seabrook, New Hampshire, trong nhiều năm người dân đã liên tục phản
đối một nhà máy điện hạt nhân mà họ coi là hiểm họa đối với bản thân và
gia đình. Trong khoảng thời gian từ năm 1977-1989, đã có hơn 3.500 người
bị bắt trong những cuộc phản đối tương tự. Cuối cùng, do khó khăn về tài
chính và sự phản đối, nhà máy phải đóng cửa.

Nỗi sợ hãi về tai nạn hạt nhân gia tăng sau các vụ tai nạn tại nhà máy hạt
nhân Three Mile Island ở Pennsylvania năm 1979, đặc biệt là thảm họa nổ
nhà máy hạt nhân Chernobyl năm 1986 ở Liên Xô. Năm 1994, chính quyền
Thung lũng Tennessee ngừng xây dựng ba nhà máy điện hạt nhân, mà New
York Times gọi là “lời cảnh báo chết chóc cho việc phát điện hiện tại của
các lò phản ứng ở Mỹ”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.