LỊCH SỬ DO THÁI - Trang 651

Nếu cộng đồng Do Thái phản ứng với tội phạm Do Thái, nhất là với chế độ
nô lệ da trắng, một cách hổ thẹn và kinh hãi, và làm tất cả trong khả năng
để giáo dục lại phần tử tội phạm trong cộng đồng mình, thì có nhiều người
Do Thái Mỹ không thích ý tưởng về bất cứ thiên hướng Do Thái nào, dù tốt
hay xấu, và làm hết sức mình để khước từ hoàn toàn chủ nghĩa đặc thù Do
Thái. Đó không chỉ là vấn đề thôi đến giáo đường và tuân thủ Luật Moses,
đó còn là một nỗ lực có ý thức để thôi nghĩ mình là người Do Thái. Thậm
chí tới tận năm 1910, Brandeis khi công kích “các thói quen sống hay thói
quen tư duy có xu hướng duy trì những khác biệt về nguồn gốc,” còn cho
rằng các thói quen này không nên có và “không phù hợp với lý tưởng Mỹ
về tình huynh đệ.” Nhấn mạnh tính chất Do Thái là “bất trung thành.”

90

Nhưng những nỗ lực đó, như trong trường hợp Brandeis, có xu hướng sụp
đổ dưới tác động đột ngột của một trải nghiệm bài Do Thái. Ông kết thúc
bằng cách đi tới thái cực kia: “Để làm người Mỹ tốt,” ông nói, “chúng ta
phải là người Do Thái tốt hơn, và để làm người Do Thái tốt hơn chúng ta
phải trở thành người Zion.”

91

Một số người Do Thái chật vật trôi dạt giữa

hai thái cực. Một ví dụ nổi bật là Bernard Baruch (1870-1965), một nhân
vật theo kiểu Joseph. Ông làm cố vấn cho nhiều đời tổng thống Mỹ liên
tiếp và được cho là, không đúng như chúng ta biết hiện nay, đã kiếm được
một đống tiền trong vụ sụp đổ thị trường chứng khoán năm 1929 bằng cách
bán tháo cổ phiếu ngay trước khi thị trường sụp đổ.

92

Cha Charles Coughlin,

tu sĩ của đài phát thanh Detroit bài xích người Do Thái, thường gọi ông là
“Quyền Tổng thống Mỹ, Vua không ngai của phố Wall.” Baruch cố hết sức
để thoát ra khỏi hình ảnh Do Thái. Nhờ vào ảnh hưởng Tin Lành của vợ mà
tên ông được đưa vào cuốn Social Register (Những nhân vật xã hội nổi bật)
vào lúc nó vẫn cấm cửa nhà Schiff, nhà Guggenheim, nhà Seligman và nhà
Warburg, ông thường đi nghỉ ở một thuộc địa Adirondack của dân ngoại.
Nhưng bất cứ lúc nào cũng có người kéo tay áo, bảo với ông rằng: xa đến
đây thôi, đừng xa hơn. Năm 1912, ông đã rất xấu hổ khi Belle con gái mình
không rõ vì sao không được nhận vào trường Brearley ở Manhattan, mặc
dù cô bé đã vượt qua bài thi đầu vào: “Đó thực sự là cú đấm cay đắng nhất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.